Lúc này Triệu Khương Lan mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị dẫn nàng ta xuống lầu.
Ai biết lúc đi ngang qua một thị vệ, Thẩm Hi Nguyệt bỗng nhiên vươn tay ra.
Nàng ta rút ra thanh kiếm của thị vệ kia.
Mọi người đều choáng váng Ngay cả Mộ Dung Bắc Quý cũng ngồi không yên, lập tức đứng lên, luống cuống nhìn nàng ta. “Nàng, làm thế nào nàng lại."
Trong mắt Thẩm Hi Nguyệt đầy nước, nàng ta nhìn xung quanh, sau đó vươn tay ra đặt kiểm lên cổ mình.
Triệu Khương Lan sợ tới mức che miệng lại: “Thẩm Hi Nguyệt! Thẩm Hi Nguyệt người phát điện cái gì, mau bỏ thanh kiếm kia xuống, người đừng làm loạn”.
Mộ Dung Bắc Quý cũng không dám tin nhìn nàng ta, giờ khắc này, đầu óc hắn cũng trống rỗng.
Hình như có suy nghĩ gì đó từ trong đầu hắn xẹt qua, trong nháy mắt, hắn lập tức hiểu được ý đồ của Thẩm Hi Nguyệt.
Có phải nàng ta cho rằng sát thủ bên ngoài đều do hắn phải đi không.
Nàng ta ấy nghĩ hắn sẽ giết nàng ấy sao.
Ngón tay Mộ Dung Bắc Quý gắt gao nắm chặt mép bàn, hắn mở miệng, nhưng cũng không nói ra được điều gì.
Đáy mắt Thẩm Hi Nguyệt đỏ bừng, trong tiếng kinh hộ của Triệu Khương Lan, nàng ta thậm chí nhếch khóe miệng.
“Thần vương phi, xin lỗi, ta không muốn trở về phủ Thần Vương nữa, ta mệt mỏi rồi”
Triệu Khương Lan chậm rãi đến gần một chút: “N ơi bình tĩnh một chút, đừng xúc động. Nếu như người thật sự không muốn trở về, ta sẽ tìm xung quanh vương phủ cho ngươi một nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138760/chuong-956.html