Triệu Khương Lan ra hiệu cho hắn ta tiếp tục cử người đi tìm nàng ấy.
Sau đó, nàng lại đến gặp Mai Hương: "Thông báo cho tất cả phượng vệ ở trong kinh. Nếu tìm thấy dấu vết của Thẩm Hi Nguyệt, phải báo ngay cho bổn cũng biết. Tính mạng của Thẩm Hi Nguyệt là vô cùng quan trọng. Một khi phát hiện ra tung tích, đưa ngay nàng ta về phủ.."
Sắp xếp xong một vòng, trái tim nàng như thắt lại.
Mộ Dung Nhật và Mộ Dung Sương vốn dĩ muốn chơi với nàng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Triệu Khương Lan bọn chúng lại cảm thấy rất lo lắng
"Cô cô, cô cô, người không sao chứ".
Triệu Khương Lan kéo ra một nụ cười: "Không sao, hôm nay các con thế nào, chơi có vui không?"
"Vui lắm"
Hai đứa trẻ đồng thanh nói.
Triệu Khương Lan sờ sờ đầu của hai đứa nhỏ: "Nếu lát nữa tâm tình của tứ thúc không tốt, các con có thể dỗ dành thúc ấy được không?"
Dung Sương nghiêng đầu hỏi: "Ở tại sao tâm trạng của Tử thúc lại không tốt vậy?
"Tử thúc bị bệnh, những người bị bệnh thì thường dễ buồn bực, chúng ta đều nhưởng thức ấy một chút được không?”
Bọn chúng vội vàng gật đầu.
Khi trời tối, nhìn màn đêm buông xuống, thị vệ của toàn bộ cung điện và tất cả thị vệ của phượng vệ đã được phái đến, nhưng vẫn không biết Thẩm Hi Nguyệt đang ở đâu.
Triệu Khương Lan nóng lòng ngồi không yên, xoay người vào trong phòng.
Chu Khiết chạy vào nói: "Vương phi, điện hạ đã trở lại rồi."
Nàng bước nhanh ra ngoài và gặp phải Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138744/chuong-940.html