Có lẽ là do buổi tối ngày hôm qua đã nghe thấy tiếng khóc của Triệu Khương Lan, Mộ Dung Nhật và Mộ Dung Sương không yên tâm, đều chạy đến để hỏi thăm nàng. “Tứ thẩm, sao người lại thương tâm như thế?” Triệu Khương Lan cười khổ một tiếng: “Bởi vì gan của thẩm thấm nhỏ lắm, sợ rằng sẽ mất đi người quan trọng, thế nên mới bị dọa sợ đến như thế Mộ Dung Nhật như có điều gì suy nghĩ gật gật đầu: “Giống như là chúng con sợ rằng sau này Phụ vương Phụ mẫu sẽ rời xa có phải không ạ?” Lòng Triệu Khương Lan đau xót, ôm bọn chúng lại: “Hết thảy đều sẽ tốt lên cả thôi. Không cần phải quá đau buồn” Nàng lại nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, Hoàng gia gia cũng không có bỏ rơi phụ vương và mẫu phi không quan tâm không chăm sóc, ngài ấy cho phép bọn họ nhập hoàng Lăng rồi, còn dặn dò người hầu thay bọn họ xử lí tang sự mà.” Mấy đứa trẻ ngây thơ mà nhìn về phía nàng, Triệu Khương Lan nhẹ nhàng giải thích: “Chính là một loại nghi thức đó, đến tiễn đưa phụ vương mà mẫu hậu của các con đi nơi xa, bằng hữu thân cận của bọn họ sẽ tiến đến truy điệu, cầu phúc cho linh hồn của bọn họ được an nghỉ” “Đến lúc đó, mấy con đi cùng với ta là được rồi” Tăng sự được sắp xếp sau ba ngày. Hắn ta rốt cuộc là đang thống hận nhi tử này, hay là thương tiếc cho nhi tử của mình? Mộ Dung Nhật và Mộ Dung Sương thân mặc đồ tang, quỳ ở bên trái của
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]