Vì nhiều ngày liền không được ngủ ngon giấc, lại luôn gặp ác mộng, nên Dung Sương luôn cảm thấy đầu óc choáng váng. Triệu Khương Lan liền ngồi xổm xuống, nàng đặt tay lên trán của nha đầu, nàng không khỏi nhíu mày lại: "Phụ hoàng, nhi thần hình như cảm thấy, Dung Sương đang phát sốt"
Trái tim tàn nhẫn của Chiêu Vũ để bỗng chốc trở nên yếu mềm đi.
Chiêu Vũ để nhìn Dung Sương: "Xem xem. Hai người các ngươi, đứng dậy đi."
Triệu Khương Lan kéo Dung Sương đứng dậy, còn Dung Nhật thì tự mình đứng dậy.
Nhưng vì đã quỳ quá lâu, chân của nó không thể đứng vững, cả người nghiêng sang một bên, suýt nữa ngã nhào xuống.
Vẫn là Mộ Dung Bắc Uyên đã nhhắn tay nhanh mắt đỡ được nó, rồi liền nắm lấy tay nó.
Mộ Dung Bắc Quý nhìn thấy cảnh này không khỏi nghiến răng.
Hai người bọn họ rốt cục có ý gì!
Nhất định phải gây khó dễ cho hắn, hơn nữa khiến cho hắn như kẻ lòng dạ sắt đá, đủ đoạn độc ác không bằng?
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Bắc Quý mỉa mai nói: "Tứ ca và Tứ tẩu đương nhiên biết suy nghĩ suy nghĩ chu đáo hơn, có điều ngày nay đã khác ngày xưa. Còn không phải do phụ vương của bọn chúng đã làm ra việc trời đất không thể nào dung tha. Hai đứa nhỏ nếu thường xuyên đi đi lại lại trước mặt phụ hoàng, chỉ khiến cho người lại không vui. Cho nên ta mới cho rằng, đưa tới biệt cung nhỏ kia mới là tốt nhất. Nếu lo lắng cho sức khỏe của bạn nhỏ thì có thể phát thải y đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138690/chuong-884.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.