“Hôm nay, chính vị Lâm tiên sinh kia đã chặn đường bọn nhỏ, có thể thấy hắn ta từ đầu tới cuối đều cùng một giuộc với nhà họ Liên”
Liên Tư Thành cười nhẹ: “Không sai. Nhà họ Liên chúng ta có trọng ân với Lâm Dật Chu, hắn có ơn tất báo, đương nhiên là làm việc cho ta. Đáng tiếc Lê Vượng hoàng tử không nhìn rõ người, coi hắn như tri kỷ, thậm chí đến bây giờ vẫn chưa nhận ra điều đó, thật nực cười” “Liên Tư Thành, ta giết ngươi!”
“Giết ta? Dựa vào cái gì? Thân phận tù nhân của ngươi?”
Liên Tư Thành mỉa mai nhìn hắn: “Lê Vượng hoàng tử, đừng giãy dụa nữa. Dù có trở về kinh thành cũng sẽ là ngõ cụt. Tốt hơn hết, bổn soái cho các ngươi vui vẻ, để các ngươi tự sát, tránh tăng thêm rắc rối cho các ngươi.”
“Ngươi đừng mơ! Bổn vương là hoàng tử, cho dù thật sự phạm tội, ngươi cũng không thể quyết định sống chết của bổn vương. Nếu như bổn vương xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng có nghĩ là tốt.”
Thật vậy, ý chí của Chiêu Vũ để là truyền Lê Vương vào kinh để xét xử.
Nếu Liên Tư Thành tự mình giết chết bọn họ, dù bây giờ Chiêu Vũ để sẽ chịu đựng, nhưng có lẽ hắn vẫn ghi nhớ trong lòng..
Suy cho cùng, dù Lê Vương sai đến mức nào, thì hắn cũng là con trưởng của Chiêu Vũ đế.
Không chừng Chiêu Vũ đế mềm lòng, chưa chắc đã lấy mạng của hắn.
Nhưng mà bọn họ đã biết toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối đều do nhà họ Liên tính kế, sao Liên Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138682/chuong-876.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.