"Hoàng Thượng sao lại đến vào lúc này ạ? Thần thiếp chưa kịp chuẩn bị gì hết".
Chiêu Vũ để không nói lời nào chỉ lẳng lặng đứng nhìn bà, Li phi cảm thấy có điều gì đó không đúng, bèn cẩn thận ngẩng đầu, hỏi: "Hoàng Thượng?"
"Đứng lên đi, ngồi cùng trẫm một lát" Cung nữ dâng trà nóng lên, Chiêu Vũ để liếc nhìn chén trà, không biết đang chuyên tâm nghĩ ngợi điều gì mà không hề đụng vào chén.
"Hoàng Thượng có chuyện gì muốn nói với thần thiếp?"
"Li phi à, trẫm và nàng đã sống chung bao nhiêu năm rồi nhỉ?"
Li phi hốt hoảng, lập tức đứng bật dậy, mỉm cười: "Tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy năm rồi ạ. Thời gian trôi qua nhanh quá, hai hoàng tôn của người cũng đã hơn bốn tuổi rồi."
Hoàng tôn mà bà nhắc tới chính là một đôi song sinh dưới gối Lê Vương, một nam một nữ vừa đúng độ tuổi dễ thương nhất, Chiêu Vũ để luôn rất thương yêu nhi tử. Nhưng hai phu thê Lê Vương phải cùng nhau tới Giang Nam, hai hài tử thì còn quá nhỏ, nhỏ như thế, không tiện rời khỏi phụ mẫu, một mình lớn lên. Hơn nữa chốn Giang Nam giàu có và đông đúc, khí hậu dưỡng thân, lúc trước khi Lê Vương thỉnh cầu Chiêu Vũ đế để hắn mang bọn nhỏ theo cùng, Chiêu Vũ đế cũng chẳng có ý kiến gì.
Bây giờ nghĩ lại, nếu sớm biết sẽ có tai họa ngầm như bây giờ, hắn chắc chắn sẽ không để một nhà bọn họ rời đi cùng nhau. Thấy sắc mặt Chiêu Vũ để âm u, lạnh lẽo, Li phi cảm thấy hơi khẩn trương:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138659/chuong-852.html