Sáng sớm hôm sau, La Kiều Oanh cùng với Mộ Dung Bắc Tô cùng nhau xuất phát.
Biết Hồng Vân không về cùng, La Kiều Oanh vô cùng bất ngờ. Nhưng ngẫm nghĩ lại, nàng ấy bản lĩnh lớn như thế, đối với ca ca đương nhiên rất có lợi.
Bọn họ mang theo mấy tên phượng vệ và mấy tên Thiết Ngô Quân để bảo vệ, tất nhiên không cần lo về vấn đề an toàn.
Y phục của Phó Sơn đã được giặt sạch sẽ, sau khi gấp xếp chỉnh tề được người của rạp hát trả về vương phủ.
Lạc Thiên Ý cười nhạo nhìn hắn nhận lấy: “Tên người hầu ngày hôm đó thật biết đùa, ta sai hắn đem đi đốt, hắn lại giặt sạch rồi đưa đến đây. Đường đường là phò mã, sao có thể thiếu một bộ y phục này chứ?”
“Rất tốt” Phú Sơn nhẹ nhàng vuốt ve bộ y phục: “Ta rất thích bộ y phục này.”
Lạc Thiện Ý nhíu mày quan sát hắn một chút: “Được rồi, chàng thích thì giữ lại đi”.
Nàng ta dựa vào ngực hắn: “Sau bữa cơm trưa chúng ta liền khởi hành về kinh, bệ hạ tất nhiên đã chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta trong cung, đến lúc đó, chàng chính là phò mã cao quý của thành Phương Dương không ai sánh bằng rồi.”
Phú Sơn nhẹ đẩy nàng ta qua một bên: “Ta có chút mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi một lát”
“Này, từ hôm gặp tên người hầu đó đến hôm nay, chàng không nói được với ta mấy câu, vốn cảm thấy thái độ của chàng trở nên tốt hơn, sao lại càng lúc càng khó chịu thể, thật mất hứng!”
Phú Sơn không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138649/chuong-842.html