Phú Sơn không dám tin, cúi đầu nhìn thấy La Kiều Oanh giả trang người hầu liền đỏ cả mắt, La Kiều Oanh mím chặt môi và đang nhìn hắn chăm chằm.
Nếu không phải trong lòng cũng có suy nghĩ này thì có lẽ hắn sẽ không lập tức nhận ra.
Nhưng đối diện với ánh mắt này, Phú Sơn liền biết, nàng chính là La Kiều Oanh không có gì nghỉ ngờ.
“Sao muội lại?” Hắn hạ thấp giọng, trong lòng đột nhiên chua xót.
Vẫn cần hỏi sao, thật ra không cần hỏi thêm nữa.
La Kiều Oanh tại sao lại vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, ngoài để tìm hắn còn có lý do khác sao?
Nhưng nàng lại lo lắng ra ngoài bị người khác nhìn ra điều bất thường, nàng chỉ có thể tự nói với chính mình.
La Kiều Oanh, ngươi không thể khóc, ngươi phải nghĩ cho an nguy của huynh ấy.
Nàng cắn chặt răng, hồi lâu mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Huynh không thích nàng ta, nhưng không có cách nào, đúng không?”
Dường như “nàng ta” trong câu hỏi của La Kiều Oanh đã đánh thức Phú Sơn.
Lúc này hắn mới tỉnh táo trở lại, bắt đầu lặng lẽ cởi y phục không tạo ra âm thanh gì, lấy y phục mới trên giường thay vào.
La Kiều Oanh nhìn động tác của hắn, nhưng vẫn không có được một đáp án.
Phú Sơn mặc rất nhanh, lúc hắn quay người ra, đã quyết định xong rồi.
Bên ngoài là thị vệ âm thầm quan sát hắn.
Lạc Thiên Ý này không tha thứ, không bỏ qua, hắn trở thành phò mã là việc như ván đã đóng thuyền, không còn con đường quay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138644/chuong-837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.