Dưới cơn thịnh nộ, Triệu Khương Lan cũng không khống chế được.
Nàng lập tức đứng lên, cũng mặc kệ trên tay dính đầy bùn đất, vả một cái bạt tai lên mặt Thẩm Hi Nguyệt.
Cả người Thẩm Hi Nguyệt bị nàng đánh cho bối rối, không thể tin được Triệu Khương Lan thật sự dám đánh nàng.
Nàng ta vừa định nói chuyện, Triệu Khương Lan trở tay lại giáng một cái tát, làm cho nàng ta ngã xuống đất.
Một tay Triệu Khương Lan túm tóc Thẩm Hi Nguyệt: “Cho.
tới nay bổn cung nhường nhịn ngươi, có phải làm cho ngươi sinh ra ảo giác, cho rằng tính khí bổn cung rất tốt? Vậy thì ngươi hoàn toàn sai rồi, bổn cung muốn giết chết ngươi, so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn”
Hai má Thẩm Hi Nguyệt đều sưng đỏ lên, còn không cam lòng cười lạnh.
“Giết chết ta, phu quân của ngươi cũng đừng mong sống tốt, cùng lắm thì cá chết lưới rách, từ nhỏ ta đã là một cô nhi, một cái mạng hèn yếu ngươi muốn thì cứ lấy, có hắn là Thần vương điện hạ chôn cùng cũng đủ rồi.”
Triệu Khương Lan bóp mạnh mặt nàng ta, đáy mắt hiện rõ sự tức giận.
“Bổn cung đúng thật là đã đánh giá cao ngươi, cho rằng ngươi cũng không đến mức ra tay với một con vật nhỏ, nhưng ngươi được lắm, giết chết con mèo một tay mình nuôi lớn, đến cùng ngươi muốn làm gì!”
Thẩm Hi Nguyệt ha ha cười lạnh.
Khuôn mặt thanh tú của nàng ta lúc này nhìn như dã thú hung tợn.
“Ta muốn làm gì, ta đương nhiên là muốn nhìn một chút độc tình này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138614/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.