Ngay cả khi dân Vinh Dương không bị câu thúc, thì cũng không có nghĩa một nữ nhân có thể gần gũi với nam nhân không phải phu quân mình đến mức này.
Hắn lại không phải là phu quân thực sự của nàng ấy.
Mang theo tâm trạng phức tạp, Phú Sơn cuối cùng đi theo công chúa Lạc Thiên Ý vào Chấp vương phủ.
Hai người của Chấp vương phủ cũng đi bên cạnh thận trọng khuyên nhủ: “Công chúa, ba người này thân phận không rõ ràng, lỡ như bọn họ có mục đích nào khác, cứ tùy ý đưa vào vương phủ, có phải là quá không an toàn rồi không”
Lạc Thiên Ý lại quất hẳn ta một roi: “Câm miệng chó ngươi lại, việc bản cung quyết, các ngươi có thể nghi ngờ sao”
Thấy nàng ấy tức giận, không còn ai dám nói nửa chữ.
Tới Chấp vương phủ, Chấp vương sớm đã ra cửa chào đón, vừa nhìn thấy nàng ấy đã cười rạng rỡ: “Hoàng muội, đã lâu không gặp, muội càng đẹp hơn trước rồi”
Lạc Thiên Y phong tình cười cười: “Miệng hoàng huynh thật ngọt. Bệ hạ bận viêc chính sự, ngày mai mới đến được, muội thấy kinh thành thật sự nhàm chán, nên đến trước một bước. Đồ thú vị ở chỗ hoàng huynh nhất định không ít đi Chấp vương cười lớn: “Hoàng muội đúng là hiểu huynh nhất, muội yên tâm, muội đã đến rồi, bản vương nhất định khiến muội vui vẻ”
Ánh mắt hắn ta rơi vào trên người nàng ấy, cuối cùng rơi vào khuôn mặt Phú Sơn.
“Vị này là?”
Lạc Thiên Ý vươn tay về phía Phú Sơn: “Ngươi qua đây”
Phú Sơn không đụng vào ngón tay nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138583/chuong-776.html