Nhất là hắn ta còn có một khuôn mặt thanh tú giống với Mộ Dung Bắc Hải mấy phần, vừa nhìn thì khiến người ta có chút xót xa.
Triệu Khương Lan nhìn thấy ánh mắt của hắn ta, mắt bị thương là do lưỡi dao sắc bén lưu lại, hoàn toàn phế đi, không có khả năng khôi phục nữa.
Nhưng mà cổ họng là dùng thuốc xông hỏng, ngược lại có khả năng còn có cơ hội nói chuyện.
Nếu như có thể chữa khỏi, dù sao so với cái gì cũng không nói được tốt hơn.
Triệu Khương Lan nói suy nghĩ này với Mộ Dung Bắc Uyên, Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Tùy nàng thôi. Dù sao tam ca còn có lòng thương xót đối với hắn, hoàn toàn không thèm để ý, tất nhiên sẽ không trách nàng tự ý chủ trương để hắn mở miệng.”
Nàng liền cảnh cáo nói: “Vì để sau này ngươi có thể tiếp tục sống sót, bổn cung có thể tìm cách chữa trị cổ họng thay ngươi.
Nhưng mà ngươi phải thề, tất cả chuyện trước đây từ nay về sau không được phép nhắc tới cho bất luận kẻ nào, nếu không trên đời này có rất nhiều người không tha cho ngươi, cẩn thận rước họa vào thân.”
Tô Niên liên tục gật đầu.
Triệu Khương Lan liền dẫn hắn ta đến “Lan Tâm”, khai một phương thuốc thanh nhiệt giải độc, bảo Tiểu Dương sắc thuốc cho hẳn ta uống.
Chờ sau này hẳn ta bình phục, cho ít bạc đuổi đi là được.
Trong hoàng cung, Chiêu Vũ Đế nhìn thấy lời khai liền tức giận trực tiếp vỗ bàn.
“Lâm Dĩnh này quả nhiên là mượn gan ông trời! Vậy mà dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138541/chuong-734.html