Tố Ninh cảm nhận được lưỡi dao sắc lẹm đang kề sát da thịt của mình, dường như thiếu chút nữa là nó sẽ cứa vào trong mạch máu của hắn khiến hắn sững sờ ngay tại trận.
Hắn run lẩy bẩy cầm cây bút lên sờ sờ tờ giấy và viết ba chữ “Đồng Hương Các”.
Đôi mắt của Mộ Dung Bắc Uyên mở to.
Đồng Hương Các?
Nơi này nếu hắn nhớ không lầm thì chính là nơi chuyên dùng để thỏa mãn tình dục cho.
những người đàn ông có sở thích kỳ quái.
Tất nhiên nơi này cũng có một số phụ nữ đến mua vui, nói chung đây là địa điểm chuyên kinh doanh xác thịt.
Nhà họ Lâm tại sao lại để một tiểu quan từ những nơi đó ở lại trong biệt viện chư?
Vả lại nếu như hẳn xuất thân từ Đồng Hương Các thì có nghĩa là hẳn vốn dĩ là một người đàn ông bình thường chứ không phải người tàn tật.
Sự tàn tật này là sau này mới gây ra.
Mộ Dung Bắc Uyên gõ gõ bàn: “Đôi mắt và giọng nói của ngươi thành ra như thế kể từ lúc sau khi bị đưa ra ngoài sao?”
Tố Ninh gật đầu một cách cẩn thận.
Sau đó có lẽ hắn muốn giữ mạng sống nên sợ sệt đặt bút lên tờ giấy và viết thêm một chữ.
“sợ”
Sao có thể không sợ chứ khi người mua mình về là ai hắn cũng không biết Đang ở nơi nào cũng không rõ.
Nữ nhân nào đã xảy ra quan hệ với mình cũng không biết.
Tới bây giờ hẳn bị người nào bắt đi cũng không thể nhìn thấy được.
Tố Ninh cảm thấy mình giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138526/chuong-719.html