“Không!” Lâm Linh Nhi tức giận trừng mắt: “Vậy thì chẳng phải ta chỉ còn bốn ngón tay thôi sao, nếu như để cho người ngoài nhìn thấy còn không biết sẽ bàn tán ra sao. Ngươi mau chóng nghĩ cách cho ta, nhất định phải nối lại được xương nếu không thì ta sẽ cho người đẹp mặt!”
Thái y làm gì có cách nào, chỉ có thể bất chấp nói: “Cho dù người có sai người đánh hạ quan một trận thì hạ quan cũng không còn cách nào khác, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không thể nào khôi phục lại được, không biết là ai ra tay ác độc như vậy, quả thật là…
Lâm Linh Nhi cắn môi, nàng ta vẫn không cách nào tin được Mộ Dung Bắc Hải lại đối xử với nàng ta như vậy.
Thái y không nhịn được nhắc nhở: “Trắc phi tốt nhất là không nên đi lại nhiều, cần phải an tâm dưỡng thai. Đêm nay người bị chấn động thai khí, mạch tượng có chút không ổn định”
Lâm Linh Nhi vừa nghe thấy thai khí không ổn định liền hoảng sợ hơn: “Mau, mau kê đơn thuốc an thai cho ta, nếu như tiểu thế tử xảy ra vấn đề gì ta sẽ hỏi tội ngươi!”
Thái y run rẩy vội vàng kê đơn thuốc rồi sau đó kiếm cớ y thuật không tốt đem vấn đề về ngón tay của Lâm Linh Nhi đẩy cho người khác.
Từ đêm đến rạng sáng, Sơn vương phủ mời biết bao nhiêu đại phu đến đều nói không có cách nào chữa khỏi.
Trong tiếng kêu thất thanh của Lâm Linh Nhi, đại phu đến cuối cùng cũng chỉ có thể cät đi ngón tay út
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138514/chuong-707.html