Nói xong nàng ta đi đến ôm lấy đùi của Mộ Dung Bắc Hải, cầu xin hẳn buông tha cho mình.
“Vương gia, cầu xin ngài, dù gì nó cũng là đứa con đầu lòng của ngài. Thần thiếp không cầu tình yêu của ngài, chỉ hy vọng có thể sinh đứa bé ra một cách an toàn là được rồi, lẽ nào như vậy cũng là quá đáng?”
Khuôn mặt Mộ Dung Bắc Hải không có biểu tình nào liếc nhìn nàng ta.
“Bản vương nghĩ, dựa vào lòng tham không đáy của ngươi, về sau e rằng là sẽ muốn nhiều hơn. Có một đứa bé, ngươi sẽ muốn lên chức vương phi, chức thế tử, thậm chí còn muốn địa vị cao hơn nữa. Ngươi tính toán cái gì, bản vương còn không đoán ra được sao?”
Lâm Linh Nhi cảm thấy sợ hãi.
Đúng là Mộ Dung Bắc Hải nhìn ra được suy nghĩ của nàng ta, nàng ta cảm thấy người nam nhân quá đáng sợ.
“Không, vương gia ngài hiểu lâm rồi, thần thiếp không bao giờ có suy nghĩ không nên có. Chỉ là một lòng muốn sinh cho ngài một đứa con, chẳng lẽ ngài không thích trẻ con sao, nó sẽ gọi ngài là phụ vương, được báo hiếu, đây không phải là chuyện vui nhất trên đời này sao?”
Mộ Dung Bắc Hải đá văng nàng ta ra.
Lâm Linh Nhi sợ hắn sẽ đạp mạnh vào bụng mình nên lấy tay che bụng lại theo bản năng.
Mộ Dung Bắc Hải không tàn nhẫn như vậy, nhưng chuyện hắn đã quyết định thì không thể nào thay đổi được.
“Cứ như vậy đi, người về trước đi. Sáng sớm mai bản vương sẽ an bài người tới phá thai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138499/chuong-692.html