Triệu Khương Lan không thể không gọi linh lực lần thứ hai.
Lần này nàng không có lý do gì để tự an ủi bản thân bằng may mắn.
Một khi bình ngọc trắng thật sự rơi vào tay Lý Mặc, trải qua hắn xác nhận thành phần, đó chính kết luận chắc như đinh đóng cột, không còn lý do để thoát tội nữa.
Như thường lệ, Triệu An Linh bảo nha hoàn bên cạnh chuẩn bị mật ong, chuẩn bị trộn thuốc bôi lên vết thương.
Bỗng nhiên quản sự trong phủ dẫn theo một người đến.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, tóc có chút trắng, nhưng khuôn mặt lại có vẻ vô cùng trẻ trung.
Quản sự giới thiệu: “Vương phi, vị này là Trần Kiều Nương nổi danh trong kinh. Nàng thập phần am hiểu dung nhan hoàn sinh, ngài thấy nàng bây giờ đã hơn nửa trăm tuổi lại da thịt như mỡ động, có thể thấy được nàng có phương pháp cô cùng hữu dụng. Không bằng để cho nàng xem vết thương cho người, có lẽ có biện pháp tốt hơn để làm mờ vết sẹo”
Triệu An Linh mừng rỡ, lập tức kéo Trần Kiều Nương hỏi han không ít.
Trần Kiều Nương chậm rãi nói chuyện, khiến Triệu An Linh vô cùng tin tưởng nàng.
Nàng rất tự tin đảm bảo: “Vương phi yên tâm, không quá nửa tháng, tiểu nhân sẽ có cách để khôi phục lại dung nhan của người” Nếu tiện, xin Vương phi có thể cho phép tiểu nhân được xem các loại thuốc mà Vương phi đã sử dụng.”
Triệu An Linh nháy mắt với nha hoàn: “Đi đi, lấy bình thuốc kia ra đây.”
Nha hoàn chạy về phòng lấy.
Một lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138450/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.