Trần Lập Huy trời sinh trắng trẻo ưa nhìn, hơn nữa còn có một đôi mắt không che được sức sống của người trẻ tuổi.
Ánh mắt tiểu nàng nương cả con đường dường như đều bị Trạng nguyên lang anh tuấn cướp đi.
Hồng Mai nhịn không được nói với Triệu Khương Lan: “Trạng nguyên thật là đẹp.”
Triệu Khương Lan trêu ghẹo nhìn nàng: “Thế nào, người thích? Có cần bản cung để vương hỏi thăm gia giúp người một chút không?”
“Không, không, không! Nô tỳ không biết được mấy chữ, làm sao có thể leo lên loại người đại tài tử này chứ, chẳng qua là nhìn thấy người thì thuận miệng khen ngợi, tuyệt đối không sinh ra ý niệm không nên có.”.
Dịch Chân đi theo phía sau bảo hộ các nàng, nghe được hai người đối thoại, Dịch Chân lộ ra một biểu tình khó mà tả được.
Triệu Khương Lan vừa lúc quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt Dịch Chân như thế liền nhíu mày: “Như thế nào, bản cũng nói sai?”
Dịch Chân ấp úng nửa ngày mới phun ra một câu: “Thuộc hạ cảm thấy Hồng Mai nàng nương còn nhỏ”
Hồng Mai lập tức mặt mày hớn hở bật cười: “Vương phi xem đi, ngay cả Dịch đại ca cũng nói nô tỳ tuổi còn nhỏ, loại chuyện này không sốt ruột được.”
Triệu Khương Lan chậc một tiếng, lại nhớ tới cái gì, thăm dò nhìn qua Dịch Chân mấy lần.
Dịch Chân không tự nhiên đảo mắt qua nơi khác.
Tại phòng riêng trên lầu hai của một tòa trà lâu cạnh đó, Công chúa Ninh Vân đang dẫn theo hai nha hoàn ở bên cửa sổ ngắm nhìn phố xá.
Nghe thấy dưới lầu truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138430/chuong-623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.