“Phụ thân! Lời như vậy sau này không được nói nữa, nếu để người có lòng nghe được sẽ không xong”
Thấy vẻ mặt phẫn nộ của Lâm thái úy, trong lòng nàng ta cũng không dễ chịu.
“Nữ nhi không ghét bỏ thân thể Nguyệt vương tàn tật, dù sao nghe nói ngài đã hồi phục hơn nữa, bây giờ chỉ còn một chân không thể hoạt động tự nhiên thôi. So với khi trước đã tốt hơn rất nhiều, nếu sau này hoàn toàn khỏi hẳn, vị trí trữ quân, là của ai vẫn chưa chắc chắn đâu!”.
Lâm thái úy nghe thấy câu này sắc mặt mới dịu đi, hừ một tiếng: “Tốt nhất hắn có vận may đó.”
“Chỉ là…như phụ thân đã nói, trong số nữ tử tuổi tác thích hợp trong kinh, cô nương môn đệ xuất sắc không dễ tìm, nữ nhi cũng vì vậy mới dám cược một phen. Rốt cuộc ngài ấy muốn để lại vị trí vương phi cho ai, chắc không phải, ngài ấy đã có người trong | lòng rồi đấy chứ!
Nghe Lâm Linh Nhi nói vậy, ánh mắt Lâm thái úy lóe lên.
“Ta nhớ lúc trước có một lần tình cờ gặp Định Sơn hầu, nghe hắn nhắc đến một chuyện. Hắn nói vốn dĩ tiểu nhi tử đã chết đi kia của hắn muốn tìm người minh hôn, nhìn trúng tiểu nha hoàn bên cạnh Thần vương phi của phủ Thần vương. Nhưng sau này nha. hoàn kia lại bị Nguyệt vương cướp đi, trở thành một thị thiếp trong phủ Nguyệt vương. Chân chính gả cho phủ Định Sơn Hầu, thực ra là người khác”
“Ta còn nghe ngóng được, lúc đầu vì để cầu tình cho nha hoàn đó, Nguyệt vương và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138427/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.