“Là ai?” Trong bóng đêm, kiếm của Lý Mặc đã ra khỏi vỏ.
Long vệ khủng hoảng gõ cửa: “Chủ tử, bên ngoài vừa rồi truyền tin đến”
Lý Mặc chậm rãi thu kiếm lại: “Vào đi”
“Trễ như vậy rồi, bên ngoài có tin tức gì?”
Trong lòng Long vệ rất bất an.
Theo giờ giấc bình thường, Lý Mặc đã đi ngủ, trước giờ họ không dám làm phiền bệ hạ sau khi hắn đã đi ngủ.
Đây cũng là lí do sau khi nghe thấy âm thanh, chuông báo động của Lý Mặc vang lên.
Cho dù trong giấc ngủ mơ, hắn cũng duy trì cảnh giác cao độ.
Long vệ đương nhiên biết rõ Lý Mặc đã ngủ say, chỉ là khi nghe tin tức báo đến khó che giấu sự chấn động, vẫn quyết định dù có trễ hơn nữa cũng phải nói với Lý Mặc một tiếng.
“Chủ tử, đêm nay có một người khách đến dịch trạm, chính là tiền chủ soái thủy quân động nam Liên Tư Thành”.
Sắc mặt Lý Mặc khẽ biến.
Ngay cả Long vệ cũng không biết, lúc hắn ta nhắc đến cái tên này, thực ra có nỗi oán hận không thể che giấu.
Liên Tư Thành…Tùng Gia Lĩnh ba năm trước, là người quen cũ của hắn ta.
“Chẳng phải hắn đã bị cách chức trở thành dân thường rồi sao? Tại sao lại đến dịch trạm tìm sứ thần”
“Đây chính là chỗ kì lạ, Liên Tư Thành uống rất nhiều rượu, thoạt nhìn thần trí không quá tỉnh táo. Hơn nữa nhìn thấy sứ thần từ Vinh Dương đến, biểu hiện cực kỳ phẫn nộ. Trong miệng hắn không ngừng nói là Vinh Dương hại hắn mất chức quan”
Khóe mắt Lý Mặc nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138418/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.