Triệu Khương Lan tựa đầu lên vai của hắn, mũi cảm thấy hơi chua chát. Mộ Dung Bắc Uyên đưa kéo nàng đến trước mặt: “Hiện tại cảm thấy thế nào, có tốt hơn nhiều không?”
Nàng hít sâu vài hơi: “Tinh thần thoải mái. Thiếp cảm thấy độc đã giải được rồi.”
Hắn nghe xong, lại nhịn không được nói: “Tốt nhất nàng vẫn nên bắt mạch cho mình thử xem”
Triệu Khương Lan nghe lời, đặt tay ở cổ tay, nói một cách trịnh trọng: “Đầu tiên, vừa rồi nôn khẳng định không phải là hỉ mạch”
Khóe miệng Mộ Dung Bắc Uyên giật một cái, hắn thật sự cảm ơn nàng đã nói một lời này.
“Tiếp theo, giống như không còn suy yếu như lúc trước. Chàng yên tâm, sau này ta sẽ nhảy nhót tưng bừng”.
Mộ Dung Bắc Uyên nhếch miệng cười, vuốt mũi của nàng.
“Vật nhỏ không bớt lo được. Đồ nên dâng lên cho phụ hoàng bây giờ lại bị nàng cùng một tên tiểu tặc chia ra. Bản vương không thể chấp pháp công bằng theo lẽ thường, hiện tại phải nhắm mắt xử lý. Nàng nói, phải đền ta thế nào đây?”
“Vậy biến mạch tượng thành hỉ mạch, xem như đền là bù tốt rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên không chịu nổi sự trêu chọc của nàng, dù sao còn đang ngày nghỉ, liền cũng không quan tâm nữa, ném người lên giường nồng nhiệt hẳn.
Làm chủ chính là Vi gia của phủ Ninh Viễn Hầu.
Triệu Khương Lan đã sớm nhận được thiệp mời, nhưng nàng không thích Vi Diễm lắm, nên cho người ta lui về.
Vi Diễm chính là cô nương lần trước mà Sơ phi nương nương muốn thu xếp cho lão Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138377/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.