Chu Khiết đã giữ lại phòng riêng trước, rất rộng rãi, đừng nói là thêm hai người, thêm năm sáu người nữa cũng có thể ngồi được.
Nhưng mà Triệu Khương Lan đã đi trước một bước, nói: “Hai vị đã muốn về dịch quán, bổn cung cùng vương gia cũng không làm chậm trễ các ngươi nữa. Đêm nay chúng ta còn có hẹn, cáo từ.”
Ngay khi Mộ Dung Bắc Uyên vừa nghe thấy lời này, đương nhiên cũng sẽ không mời nữa.
Hắn để mặc Triệu Khương Lan kéo mình đi, sải bước đến chỗ xe ngựa.
Nhưng không biết tại sao, Triệu Khương Lan trên tay đều là mồ hôi lạnh.
Điều này làm cho Mộ Dung Bắc Uyên hoảng sợ.
“Có chuyện gì vậy? Cơ thể nàng không khỏe sao, tại sao trên tay toàn là mồ hôi lạnh thế này?”
Triệu Khương Lan miễn cưỡng lắc đầu: “Thiếp không sao, chỉ là … tóm lại là thiếp không sao.”
Mộ Dung Bắc Uyên có chút thăm dò nhìn bên ngoài, “Vừa rồi nàng không muốn để ta đưa bọn họ đến Vân Hạc Lầu sao?”
“Đương nhiên là không!”
Nàng không khỏi tức giận: “Khó khăn lắm hai người chúng ta mới có thể ra ngoài chơi một mình. Chàng còn muốn mang theo hai vị sứ thần không quen biết. Có chuyện riêng gì cũng không thể tùy tiện nói được. Thiếp làm sao có thể vui vẻ được”
Mộ Dung Bắc Uyên vừa nghe thấy liền mỉm cười: “Ta biết rồi, là ta sơ suất rồi.”
Xe ngựa của bọn họ cũng đã đi xa, Lý Mặc cùng tuỳ tùng vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Ánh mắt của Lý Mặc không rõ ý tứ rơi trên mặt người tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138346/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.