Từ lập trường của Triệu Khương Lan, nàng không tiện giải thích quá nhiều, chỉ khẽ lắc đầu, mím chặt miệng.
Mọi chuyện còn lại, vẫn là để Hồng Vân một mình giải thích cho La Tước đi.
Bất luận thế nào, Hồng Vân vẫn được gả cho người mà mình muốn lấy, đó là điều rất tốt.
Có lẽ là cảm thấy chuyện tân nương biến mất nhất định có ẩn tình khác, tất cả mọi người đều ước định dường như không hỏi lại nữa.
La Tước nắm chặt lấy tay Hồng Vân, cùng nàng ấy bái đường.
Nhất bái thiên địa, hai người cùng cúi đầu trước bầu trời quang đãng. Nhị bái cao đường, La phu nhân mỉm cười ngồi trên ghế, mặc dù bà ấy chưa từng gặp qua nàng dâu này, nhưng vẫn liên tục nói tốt.
Khi phu thê giao bái, ánh mắt Lạ Tước từ đầu đến cuối luôn nhìn vào chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của nàng ấy.
Hồng Vân lại nhìn vào đôi ủng của hắn.
Có thể là vì vừa mở mắt đã tìm kiếm nàng ấy ở khắp mọi nơi, đôi giày mới tinh ban đầu lúc này đã dính một ít tuyết và bùn.
Mặc dù nó không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn thấy được nếu quan sát kỹ.
Hắn lúc đó nhất định là rất lo lắng.
Hồng Vân trong lòng chua xót, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Sau đó thì được đưa vào động phòng rồi.
Hồng Vân vẫn được Lạ Tước bể vào trong.
Theo tục lệ, hắn sau khi đặt người vào vị trí ngay ngắn trên giường, thì nên ra ngoài tiếp đãi khách quý.
Nhưng Lạ Tước không có ý định để nàng ấy một mình trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138336/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.