Ngồi trước bàn là một công tử mặc cẩm y ngọc bích, lúc này mặt nạ đã được tháo xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú vốn có.
Đồng tử của Hồng Vân xẹt qua, quỳ xuống mặt đất: “Tham kiến bệ hạ”
Nàng âm thầm hét lên không hay trong lòng.
Hoàng thượng đích thân đến, nhưng Phượng Vệ lại không nhận được chút tin tức nào.
Nếu như nương nương không cẩn thận lộ tẩy, há không phải là một rắc rối lớn sao?
Lý Mặc liếc nhìn nàng ấy một cái: “Đứng dậy đi. Người tên là gì?”
“Thuộc hạ Hồng Vân là người đứng đầu Phượng vệ ở Kinh thành. Không biết bệ hạ đến đây, không thể nghênh đón từ xa. Vẫn xin bệ hạ tha tội”
Nói đến phía sau, giọng nói của Hồng Vân có chút run lên.
Lý Mặc không khỏi liếc nhìn nàng ấy mấy lần: “Ngươi rất sợ trẫm sao?”
“Bệ hạ long uy chấn động, thuộc hạ khó tránh trong lòng sợ hãi”
“Không cần căng thẳng. Trẫm chỉ là một lần hiếm hoi đến Thịnh Khang, tò mò về động tĩnh của kinh thành mà thôi. Người nói thử xem, gần đây đã xảy ra chuyện gì đặc biệt.”
Hồng Vân lắc đầu: “Không có gì đặc biệt. Hiện tại không có chiến tranh, dân chúng sống yên ổn. Hoàng đế Thịnh Khang thân thể vẫn còn khỏe mạnh, hiện tại chưa lập thái tử, trong cung cũng không thấy sóng gió”
Lý Mặc tuỳ ý gật đầu, đột nhiên hỏi: “Vậy vị Thần vương phi họ Triệu đó, người đã biết bao nhiêu?”
Hồng Vân đổ mồ hôi tay, không dám tin nhìn Lý Mặc.
Hắn vừa mở miệng đã hỏi về Triệu Khương Lan, chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138329/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.