Mộ Dung Bắc Uyên lập tức xin tha: “Ta sai rồi, ta không dám nói thế nữa”
Hai người ôm hôn thân mật, tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút.
Mấy ngày nay, mưa gió triền miên. Cổ ngữ có câu: “Trời cao có mấy, mưa gió trập trùng”
Xem ra tết năm nay lại sắp có tuyết. Trong phủ Lâm Thái úy, Lâm Gia Uyển đi từ phòng phụ thân ra, ngẩng đầu yên lặng ngắm nhìn trời mây.
Ngoài cửa có hai tên người hầu chạy tới bẩm báo: “Tiểu thư, nhà họ Liên phải người tới nói sắp tới Tết rồi, bảo người không nên ở nhà mẹ đẻ quá lâu, dù sao cũng phải về nhà chồng để chuẩn bị”
Lâm Gia Uyển khẽ nở nụ cười châm chọc: “Ta biết rồi” . ngôn tình hay
Vẻ mặt Lâm thái uy nghiêm túc đi tới: “Con tính làm thế nào?”
“Trong lòng con hiểu rõ, nếu đã phản bội nhà họ Liên, phụ thân vẫn nên chuẩn bị tăng sự đi”
Nói rồi bèn cất bước đi ra ngoài, hướng về phía nhà họ Liên.
Liên Khuê Nghiêm nghe nói nàng ta đã trở lại, hùng hố xông tới muốn tìm người tính số. Còn chưa kịp phát hỏa, Lâm Gia Uyển đã thả một tờ giấy xuống mặt bàn.
“Đây là cái gì?”
Liên Khuê Nghiêm khó hiểu cầm tờ giấy lên, vừa nhìn thấy ba chữ mở đầu to tướng “Thư hòa ly” đã trợn trừng mắt lên.
“Lâm Gia Uyển, ngươi dám nói chuyện hòa ly với ta, ngươi thật là to gan”
Nàng ta lạnh lùng cười: “Sao lại không thể, Liên đại nhân cũng đề cao chính mình quá rồi. Người cùng lắm cũng chỉ là một tên quan bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138303/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.