Mộ Dung Bắc Uyên không muốn nói nữa, dứt khoát đầy sự việc khó giải quyết này lại cho vị thái tử trước.
“Nếu phụ hoàng không đồng ý thì chờ một chút đi, nói không chừng tam ca có thẻ nhanh chóng bình phục” Sau khi nghe xong câu này, dường như Chiêu Vũ đề tỉnh táo lại một chút: “Gần đây Hải nhi thề nào rồi?”
“Thân thể đã hồi phục như lúc đầu rồi. Hôm nay ngón chân phải cũng đã có thẻ nhúc nhích, tốt hơn so với trước kia rất nhiều. Có lẽ thêm một hai năm nữa, phụ hoàng đã có thẻ đỡ nhọc lòng hơn rồi. Đền lúc đó, có một người con trai trưởng từ chất thông minh thì người còn sợ gì chuyện không có ai kế thừa sự nghiệp, thống nhất đất nước?”
Chiêu Vũ để được hắn dỗ dành nên vui vẻ trở lại.
Hừ, nhìn tới nhìn lui chỉ còn lão Tam là tốt nhất. Không giống với lão Tứ, cầu xin hắn làm thái tử cũng không chịu, không biết điều chút nào cả.
Không ôm chí lớn! Không chịu trèo cao! Còn sợ thê tử! Hừ, không có lầy một ưu điểm nào cả.
Tuy rằng đứa con này không có một ưu điểm nào hết, nhưng chuyện nên thưởng vấn phải thưởng.
“Nói đi, thường châu báu cho Khương Lan, còn con thì muốn gì?”
Mộ Dung Bắc Uyên nâng cằm: “Nếu không thì phụ hoàng ban cho con thỏ kim bài miễn tử đi, bây giờ làm quan quá khó khăn, vô ý một chút cũng đã dễ dàng rơi đầu rồi, con còn muốn giữ lại tính mạng để sau này đi chu du bồn bể cùng vương phi.”
Nhìn cái tiền đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138295/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.