Mộ Dung Bắc Uyên sờ đầu nàng: “Nếu Vương phi là nam tử thì nên vào triều làm quan, lúc đi thi viết những lời này lên bài thi, những phán quan kia lại thích kiểu tinh thần làm người tốt vì người quên mình này. Nói không chừng còn có thể làm Trạng nguyên làng đấy”.
Triệu Khương Lan cười không thành tiếng: “Nếu thiếp đỗ Trạng nguyên, vậy chàng sẽ đoàn tụ sao?”
Đoàn tụ?
Không được không được, vẫn là bộ dạng tiểu cô nương trắng nõn nà trông thích hơn. Mộ Dung Bắc Uyên càng nhìn nàng càng cảm thấy thú vị, ôm nàng gây rối một lúc rồi mới buông tay.
Sáng sớm hôm sau, hôm nay náo nhiệt hơn hôm trước rất nhiều.
Tiếng khiển trách Mộ Dung Bắc Uyên lại càng nhiều, đều đang nói hắn lòng dạ độc ác, thậm chí nói hắn bè cánh đấu đá, có ý gạt bỏ đồng liêu.
Nhưng cũng có không ít người ủng hộ hắn, thái độ rất kiên quyết.
Thái phó Triệu Đường đan hai tay trong áo, làm bộ không sao cả, nhưng trong lòng lại lo lắng.
Từ hôm qua, nhìn thấy Triệu An Linh đứng ngồi không yên đợi lâu như vậy, sợ rằng phủ Trữ: Rát nhanh, tổng quan tiền điện đi tới bẩm báo: “Hoàng thượng, ngoài cung, ngoài thành có cả trăm học trò đi thi đang quỳ, ai cũng ẩn tay vào cáo trạng, nói muốn tố cáo thư viện Dụ Hoà, mong triều đình có thể đồng ý yêu cầu của Thần Vương điện hạ, mới có thể làm bọn họ an lòng”
Mộ Dung Bắc Quý là người đầu tiên đứng ra phản đối.
“Phụ hoàng, tứ ca là quan phụ trách khoa cử. Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138292/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.