Chiêu Vũ Đề thật sự rất thẳng thắn.
Thế nhưng trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên hiểu rõ không phải Chiêu Vũ Đề đang nổi giận với chính mình, mà là vẫn chưa đưa ra được quyết định.
Nếu như phụ hoàng không thể hạ quyết tâm thì người làm con phải có trách nhiệm san sẻ.
“Người thật ra cũng rất rõ ràng nếu như điều tra sâu hơn về vấn đề này sẽ là một cái cớ hoàn hảo.
Bây giờ binh quyền của Trữ Quốc Công đã bị thu hồi, mà phụ hoàng vẫn còn chưa động tới họ chẳng qua là vì đảm quan viên này thôi. Có rất nhiên quan đại thần trong triều đều từng là môn sinh của Thư viện Dụ Hòa, còn chưa kể đến các chức quan nhỏ rải rác khác, một khi động đền gốc rế của Phủ Trữ Quốc Công, thì e rằng những người này sẽ tỏ ra không hài lòng và đứng lên phản đối.”
Chiêu Vũ Để không còn lại gì để phản bác lại.
Những gì Mộ Dung Bắc Uyên nói ra quả thật đều là những suy nghĩ trong lòng hắn, khi Liên Tư Thành người ngã ngựa đổ, dường như viên đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống.
Rốt cuộc chuyện tạo phản lần này đã ngăn chặn được Trữ Quốc Công.
Vốn dĩ rất khó có thể thu hỏi lại binh quyền này, nhưng Liên Tư Thành lại phạm phải tội phản quốc, nếu để lộ chuyện này ra ngoài chắc chắn sẽ khiến những tướng sĩ hết lòng hết dạ với ông ta tỏ ra không hài lòng.
Chính vì thế mà nhà họ Liên lúc đó mới chịu ngoan ngoãn giao lại binh quyền. Nhưng việc đối phó với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138282/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.