Viên Hoàng hậu nghe vậy thì cười: “Thần thiếp cũng muốn biết, chỉ là một tài nhận nho nhỏ, vì sao lúc ấy Lan Quý phi thẩm tra vụ án lại tốn nhiều tâm sức, nhất quyết phải ép người ta vào đường cùng”
Ánh mắt Chiêu Vũ để hơi mơ hồ, lại nghe Viên hoàng hậu nói: “Hắn Hoàng thượng còn nhớ, Lan Quý phi từng nói Du tài nhân và biểu ca trong nhà có tư tình, thân không còn trong sạch nhưng lại giấu giếm sự thật đưa vào cung. Nhưng gần đây thản thiếp mới phát hiện, Du tài nhân căn bản chưa bị phá thân. Cái gọi là thủ cung sa, cũng không thể chứng minh được gì, thậm chí lúc tắm cọ mạnh, cũng sẽ bị xoá mất.”
Lạc Quý phi ở bên cạnh nghe nói vậy thì ngạc nhiên che miệng.
Sắc mặt Chiêu Vũ đề sa sầm, nhìn nha hoàn bên cạnh Du tài nhân quỳ xuống thuật lại từ đầu đến cuối tình hình vừa mới kể cho Hoàng hậu nghe một lần nữa.
Nàng ấy giơ tay lên trời mà thề: “Hoàng thượng, trước khi tiểu thư nhà nô tỉ vào cung còn chưa nói được mấy câu với vị biểu ca phương xa kia, sao có thể có tư tỉnh được? Nô tỉ lầy mạng ra thề, nếu nói dối nửa câu, nguyện bị thiên lôi đánh chết”
Viên Hoàng hậu ra hiệu cho Hình cô cô của Ngự chưởng ty lấy ra một tờ giấy đã cũ.
“Đây là vật chứng luôn cất giữ ở Ngự chưởng ty, đích thực là một bài thơ tình. Những bài thơ này căn bản không viết cho Du tài nhân, mà biểu ca Trình Minh Kỳ của nàng viết cho thê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138278/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.