Nhưng theo như kết luận trong hồ sơ thì những tố cáo này đều không có kết quả.
Mấy năm trước, triều đình còn chưa quản lý vấn đề cho vay nặng lãi này một cách chặt chẽ, trên bản chất thì Định Sơn Hầu đúng thật là chủ nợ.
Theo lý mà nói thì thiếu nợ trả tiền đúng là đạo lý hiển nhiên, hơn nữa ông ta lại lén lút móc nối quan hệ nên việc này cứ thế mà bị đè xuống.
Lúc đó Mộ Dung Bắc Uyên còn chưa thống lĩnh Kinh Triệu phủ, Tần Nguyên cũng không phải là Kinh Triệu phủ doãn.
Những chuyện này đều không phải do bọn họ xử lý, đều là do tiền nhiệm để lại.
Mấy năm qua, bởi vì cá nhân cho vay tiền luôn xảy ra chuyện nên triều đình đã bắt đầu quản lý một cách chặt chẽ.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên luôn cảm thấy một khi Định Sơn Hầu phủ từng làm những chuyện này thì chắc chắn sẽ không tùy tiện buông tay như thế.
Dù sao món lợi mà cho vay nặng lãi mang lại cũng rất lớn. Nếu đã quen rồi thì sao mà nỡ buông tay chứ.
“Tần Nguyên phải người đi điều tra chỗ này, phải tìm được chứng cứ hắn cho vay nặng lãi.” Quả nhiên đúng với những gì Mộ Dung Bắc Uyên dự đoán, Tần Nguyên thật sự điều tra ra được cái gì đó. Mặc dù Định Sơn Hầu phủ đã đổi một chỗ khác nhưng vẫn dùng phương pháp cũ.
Tần Nguyên mày mò theo mấy nhân vật trong hồ sơ mà điều tra ra được manh mối, phát hiện ra ổ điểm mới của bọn họ.
Hắn ta sai người đóng giả tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138249/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.