Con dê kia nhìn thấy nụ cười kì quái trên mặt Triệu Khương Lan thì run rẩy, còn chẳng bằng con lúc trước.
Thậm chí nó còn chẳng dám tới gần, cho dù cai ngục có nắm kéo dây thừng như thế nào thì nó cũng không chịu nhấc chân lên.
Ninh thân vương tức tới sắp phát điện: “Có phải là bối mật ong chưa đủ nhiều không, lại bồi thêm mấy lần.”
Bởi vậy nên lòng bàn chân của Bắc Uyên toàn là mật ong, ngửi thôi cũng thấy ngọt ngấy. Vốn dê rất thích mật ong, thậm chí có một con còn chảy cả nước miếng. Nhưng chúng vừa nhìn tới ánh mắt của Bắc Uyên thì đã sợ chết khiếp.
Người phụ nữ này nhìn đáng sợ quá, còn hiểu được bọn chúng nói cái gì, vừa rồi còn lén lút uy hiếp bọn chúng. Lỡ như bọn chúng nhất thời tham ăn thì nói không chừng khó giữ được tính mạng, bọn chúng cũng đầu ngốc.
Triệu Khương Lan lười biếng ngã đầu ra sau, bàn chân còn tùy tiện lay qua lay lại mấy lần.
“Vương thúc, không phải vừa rồi thúc nói để cho cháu xem tác dụng của chúng nó sao? Xảy ra chuyện gì thế, đến bây giờ còn không phát huy tác dụng, kỳ lạ thật đấy”
Ninh thân vương cắn răng, trừng mắt nhìn nàng: “Có phải là người làm cái gì đó hay không?”
“Oan uổng quá, cháu còn có thể làm cái gì được! Dê này do các người nuôi, mật ong cũng do các người nuôi, cháu còn bị giữ chân lại, chẳng lẽ có quỷ đang núp trong bóng tối, các người sợ à?”
Triệu Khương Lan nói xong thì giả vờ hít sâu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138245/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.