Bởi vì có chơi trò chơi cho nên Triệu Khương Lan mặc đồ rất đơn giản.
Áo trên màu đỏ bảo thạch, trên eo buộc một đại lưng ngọc trắng. Trong ngày mùa đông khô khan này, nàng như một mặt trời chói chang.
Mộ Dung Bắc Uyên hôm nay được nghỉ nên đi chung với nàng. Hắn nhìn thấy Triệu Khương Lan bắt đầu bận rộn từ sáng sớm thì có chút dở khóc dở cười.
“Ngày bình thường không thấy nàng trang điểm, sao hôm nay lại long trọng như thế?”
Triệu Khương Lan đang soi gương son môi, nàng nghe hắn nói thế thì liếc sang một cái.
“Bình thường cũng đâu có nhiều cô gái tụ tập như thế đâu, ngay cả lần trước cũng toàn là đã kết hôn rồi. Nhưng hôm nay thì khác, có rất nhiều cô gái chưa lập gia đình, ta gả cho chàng, tuổi tác cũng lớn rồi, lỡ bị người khác hạ thấp thì cũng không tốt lắm”.
Mộ Dung Bắc Uyên nghe thể thì buồn cười: “Nàng lớn tuổi? Nàng mới mấy tuổi chứ, trong lòng ta thì nàng luôn mười tám”
Triệu Khương Lan buông giấy son môi xuống rồi nói: “Nhưng nghe nói Thần Vương điện hạ ở kinh thành có rất nhiều đào hoa theo đuổi, có rất nhiều cô gái chưa chồng thích chàng. Nếu là có người đẹp hơn ta, trẻ hơn ta đi tới, ai biết đám người kia có ý gì khác hay không chứ”
“Vương phi đổ oan cho ta rồi, rõ ràng là nàng xinh đẹp tuyệt trần, mỗi lần đi ra ngoài đám người kia đều không dời mắt khỏi nàng được. Nay lại tăng thêm quần áo lộng lẫy như thế, nàng định câu hồn ai đây?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138218/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.