Chờ tới khi nhìn thấy bài thơ kia thì người vợ lại càng thêm chắc chắn.
“Chắc chắn bài thơ này là viết cho tiểu nhân, các ngài có lẽ không biết, tên chữ của tiểu nhân là Niệm Khanh, chàng ấy hay gọi tiểu nhân một tiếng Khanh.”
Đã lâu không thấy Khanh, gửi tương tự vào gió. Chẳng trách.
Trình Minh Kỳ vào kinh mấy tháng, lại thêm quãng thời gian đi đường, tự nhiên là xa vợ lâu ngày.
Bởi vì nhớ nhung nên mới có thể gửi tương tự vào gió. Mà em họ nhà họ Vương kia, hai người ở chung dưới một mái hiên, cần gì phải tương tự.
Đã tới nước này rồi thì còn có gì mà không hiểu chứ. Chuyện năm xưa chắc chắn có điều bí ẩn.
Chỉ là không biết đến cùng là con gái nhà họ Vương đụng chạm người khác, hay là Trình Minh Kỳ.
Nếu như nói là chức quan của Vương đại nhân… chức quan đó ở kinh thành chẳng được xem là vị trí quan trọng. Cộng thêm nhà họ Vương làm việc rất khiêm tốn, con gái vào cung cũng chỉ được phong tài nhân, lại càng không được chú ý.
Lấy nàng ta ra mà hãm hại có chút quá đáng. Vậy chỉ còn một khả năng khác đó chính là nhằm vào Trình Minh Kỳ.
Học trò lên kinh dự thi, trúng liền hai giải Nguyên, là ánh sao sáng chói trong mắt tất cả mọi người.
Nhưng khi đó, có lẽ hắn ta đã cản đường kẻ khác thì sao?
Triệu Khương Lan mở miệng nói: “Việc này phải điều tra, nhưng trước tiên nên phái người bảo vệ Trình phu nhân cho tốt đã, nàng ấy là nhân chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138216/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.