Triệu Khương Lan giật mình: "Sơn vương lại nói muốn đi?"
Nàng ý bảo thị vệ đứng lên: "Người đối với Sơn vương một mảnh trung tâm, bản cùng há có thể trách người. Huynh ấy là người bệnh mà bản cùng vẫn đang chiếu cố, để huynh ấy đi như vậy, bản cùng cũng không yên tâm. Ngươi cứ trở về đi, bản cũng sẽ khuyên huynh ấy."
Đám người vừa đi, Triệu Khương Lan không khỏi chau mày.
Mộ Dung Bắc Hải lại đột nhiên muốn đi, nhất định là cảm thấy người khác ở lại trong Thần Vương phủ lâu sẽ bất lợi đối với nàng.
Mặc dù lúc nãy thị vệ kia cũng không có nói quá tỉ mỉ, nhưng khẳng định là Mộ Dung Bắc Hải sớm dặn dò qua hắn.
Bên ngoài lời đồn đãi chân chính, còn không biết bất kham bao nhiêu, mới có thể ngay cả Mộ Dung Bắc Hải đều để ý như vậy.
Nghĩ đến đây, Triệu Khương Lan cho gọi Chu Khiết đến: "Vương gia chúng ta có phải đã nghe thấy những lời đồn không tốt về quý phủ phải không, Lúc trước nghe nói huynh ấy cho người ta xử lý một nha hoàn trong viện của Trắc phi, là vì chuyện gì?"
Chu Khiết chần chừ không muốn nói với Triệu Khương Lan, dù sao Mộ Dung Bắc Uyên đã nói qua không thể làm cho Vương phi phiền lòng.
Nhưng Triệu Khương Lan vỗ bàn: "Bảo người nói thì nói!"
Hắn bị thình lình dọa sợ, nào dám giấu giếm nữa, nên cái gì đều nói.
"Người của Trắc phi nói là từ nhà họ Liên nghe thấy? Chỉ sợ ngọn nguồn của lời này chính là từ Lạc Hương Các cùng với Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138150/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.