Thấy Thẩm Hi Nguyệt cử người đến, Lâm Gia Uyển miễn cưỡng đưa tờ giấy có chữ của Triệu Khương Lan viết ngày hôm đó cho họ.
"Được rồi, Trắc phi nhà người muốn cái này làm gì?".
Hoán Vân đành phải trả lời một cách chung chung: "Trắc phi nói người có dụng ý khác, nô tỳ cũng không rõ lắm".
"Hôm đó sau khi các ngươi đi về phủ, vương gia thật sự không trách phạt gì sao?"
"Vương gia chỉ phạt Trắc phi hai tháng bổng lộc, cái khác thì cũng không có gì nữa"
Lâm Gia Uyển bĩu môi, đây gọi gì là hình phạt.
So với hoàn cảnh sống dở chết dờ của nàng ở nhà họ Liên bây giờ, Thẩm Hi Nguyệt như thế là quá tốt rồi.
Nói ra cũng thấy kỳ lạ.
Nói Mộ Dung Bắc Uyên không tốt với Thẩm Hi Nguyệt, thì nàng ta đã phạm phải chuyện lớn như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không lỡ làm gì nàng.
Nhưng nếu hắn vẫn yêu thích Thẩm Hi Nguyệt như trước, hắn ta sẽ không bảo vệ Triệu Khương Lan như vậy trước mặt mọi người hôm đó.
Thái độ không rõ ràng này này thật là đáng kinh ngạc.
Nàng lại nghĩ tới một chuyện khác: "Sơn vương gia hiện tại đang ở trong Thần Vương phủ, thật sự có mối quan hệ không bình thường với vương phi sao?"
"Đúng vậy, Sơn vương đối với vương phi mà nói rất quan trọng, bây giờ đều không mời ngự y trong cung nữa, đều là do vương phi một mình. chăm sóc"
Lâm Gia Uyển có chút khó chịu.
Khi một người sống ở hoàn cảnh không được tốt lắm, họ sẽ thường nhớ về quá khứ.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138136/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.