La Tước cảm thấy căng thẳng, nhưng nghe thấy giọng của Phú Sơn đã bình tĩnh lại: “Với lại, chung quy là La tướng quân nhận làm người rồi. Hôm nay kẻ hèn này coi như người uống say, về sau, xin người đừng nhận làm nữa.”
Nói xong, Phú Sơn bước ra ngoài mà không quay đầu nhìn lại.
Chỉ còn lại có một mình Triệu Khương Lan, nên không tránh khỏi có chút xấu hổ.
La Tước nhìn nàng, ánh mắt không mấy thân thiện lắm: “Triệu công tử nên biết, Côn Bằng lớn lên giữa biển trời, và không nên bị mắc kẹt trong nhà. Rốt cuộc Phú Sơn có thân phận gì, mặc dù hắn không thừa nhận, nhưng La mỗ cũng đã xác định rồi, nói vậy chắc Triệu công tử cũng hiểu. Xin công tử có thể giúp đỡ một tay, sớm thả hắn về.”
Nói xong liền đi thẳng ra ngoài, không cho Triệu Khương Lan cơ hội trả lời.
Một lúc sau, lại có người gõ cửa nhã phòng.
Triệu Khương Lan nhìn về phía trước tìm Mộ Dung Bắc Uyên của nàng, rượu đã phát huy tác dụng.
Nàng ngẩn người đi về phía hắn, gục đầu vào trong lồng ngực hắn: “Phu quân, ta chóng mặt quá.” Đời trước khi là Lý Hâm, nàng có tửu lượng rất tốt.
Sau khi đầu thai, lại quên mất điều này, cầm một cái lý, cơ thể lảo đảo, mơ mơ màng màng uống uống.
Khuôn mặt Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên vẻ bất lực: “May là ta đi theo nàng, không thì La Tước không có gì nguy hiểm, nhưng nàng lại tự mình ngã.”
Nàng ngửi thấy mùi quen thuộc trên người Mộ Dung Bắc Uyên, cọ mặt vào ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138104/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.