Ông lớn Lương gia cũng chính là huynh trưởng của Lạc Quý Phi đưa mắt ra hiệu cho em trai của mình ra ngoài nghe ngóng.
Một lúc sau hắn ta mới đi vào: “Hình như là người trong đội thương mại của Nhị vương phi. Đệ đã cho người canh giữ lấy, đợi họ sau khi đi ra ngoài rồi xem hướng đi”.
Lương gia hiển nhiên không thiếu quan chức trong triều, nhưng không thể vì chức quyền mà vô cớ giam giữ người ta.
Đợi đến khi bên cạnh từ từ không có tiếng động thì họ mới lên tiếng.
Ông lớn là người đầu tiên mở lời: “Thực sự là ức hiếp người quá đáng mà! Lúc trước khi nghe nói tiểu Thất xảy ra chuyện trong bãi săn thì ta đã cảm thấy có gì đó không ổn, mặc dù trong cung giữ kín tin tức, không tiết lộ ra ngoài, nhưng ta cũng đoán ra được chắc là ca ca nào của nó làm rồi.”
Ông hai liền mắng chửi theo: “Lương gia chúng ta đối xử không tệ với người đó, chăm sóc tốt cho công việc kinh doanh nhà họ suốt những năm nay, lúc mùa hè, đại ca còn chào hỏi cửa khẩu để thả một đợt hàng của họ. Nương nương của chúng ta đối xử với đứa con nuôi đó thì không còn gì để bàn, trong cung ai nấy đều khen nương nương hết lòng hết dạ, ai mà ngờ được suýt chút đã phải trả giá bằng đứa con ruột của mình chứ!”
Trong đây, người tức giận nhất hiển nhiên là Lương lão thái thải, trông ngóng biết bao nhiêu năm mới có một đứa cháu ngoại, nâng như nâng trứng. Sao lại có thể ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138072/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.