Giọng nói của Chiêu Vũ để lạnh lẽo liên tục vang lên:
“Nếu là người làm, khi chết người sẽ không được chôn cất tử tế, đời đời kiếp kiếp bị đóng định, bị người khác sỉ nhổ. Dù có kiếp sau, cả đời cũng bị bệnh tật, con cái làm nô tì, nhận hết mọi sự tra tấn. Người có dám nói ra những lời thề như vậy không?”
Đứng trước linh đường to như vậy, giọng nói của Chiêu Vũ đế vàng to như mang theo hoog âm.
Giống như bị sức nặng ngàn trượng đè lên người, hắn thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn linh bài, cảm giác xung quanh như có những ánh mắt của lệ quỷ dõi theo.
Giống như chỉ cần hắn nói dối, những lời thề kia sẽ trở thành sự thật mà nguyền rủa, đóng đinh vào vận mệnh của hắn.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Chiêu Vũ đế, hắn làm sao dám nói dối.
Chỉ là không biết bức thư mật kia làm sao có thể đến được vương triều Thịnh Khang, chẳng lẽ là do quốc vương Vah Dương cố ý hãm hại hắn?
Liên Tư Thành sợ đến mắc không nhúc nhích, quỳ bất động trên mặt đất.
Chiêu Vũ đến nhằm hai mắt lại, biết rằng hắn đã nhận tội. “Một khi phạm tội phản quốc, theo luật chính là chém đầu”
Chiêu Vũ để vừa nói xong, Liên Tư Thành ngẩng đầu lên, không còn sự uy nghiêm của một chủ soái.
Hắn ngồi trên mặt đất, cười một cách tự giễu, một lúc sau, trong mắt toàn là sát ý.
Là con trai độc nhất của trữ quốc công, nếu bây giờ bị giết, e rằng sẽ không ổn.
Cha hắn nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138061/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.