Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Mộ Dung Bắc Uyên có chút đau lòng, cũng chậm chạp bất động theo.
Công công càng không biết làm sao, nhỏ giọng khuyên Mộ Dung Bắc Uyên: “Vương gia, ngài cũng đừng xúc động, nếu vì một nha hoàn mà đối nghịch với hoàng thượng, cho dù ông ta có cưng chiều ngài thì chắc chắn cũng sẽ không vui, làm gì mà phải tự thêm phiền phức cho mình” Mộ Dung Bắc Uyên hít một hơi trong lòng.
Hắn ta nói không sai, kháng chỉ cũng không phải nói đùa, chỉ có thể về sau lại nghĩ biện pháp, liền bất đắc dĩ nhận lấy.
Công công đã đi, Triệu Khương Lan còn quỳ trên mặt đất bất động.
Mộ Dung Bắc Uyên đỡ nàng lên: “Không nghĩ tới Định Sơn Hầu phủ sẽ cắn người không thả như vậy. Bây giờ phụ hoàng đã hạ chỉ, chỉ sợ không dễ giải quyết”.
“Ta phải vào cung”
“Bây giờ? Bây giờ đã quá muộn, trong cũng đã khoá rồi. Ngày mai ta sẽ đi cầu phụ hoàng, nhìn xem có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra hay không?
Triệu Khương Lan nắm chặt tay Mộ Dung Bắc Uyên: “Vương gia, cầu xin huynh hãy giúp ta một chút đi. Tiểu hầu gia kia bị người mưu hại đến. chết, Định Sơn Hầu phủ không tra ra được hung thủ, bây giờ chắc chắn sẽ tính món nợ này lên trên đầu chúng ta. Hồng Mai gả đi không chết cũng sẽ bị lột da, ta tình nguyện cả đời nàng không gả cũng không thể nhìn một cô nương tốt như vậy bị đưa cho người ta giày vò như thế!”
Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138031/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.