“Tiểu Hầu gia, năm thị vệ dưới lầu của người đều bị một mình ta đánh
gục, chỉ bằng loại người như người... nếu vừa rồi ta mất kiên nhẫn thêm chút nữa thì người đã tắt thở rồi”
Làm sơn tặc lâu rồi, người hắn ta tự nhiên phát ra khí chất của một tên
tặc.
Dù cứ vậy lẳng lặng nhìn gã, đối phương cũng sẽ cảm thấy hắn ta chẳng
thèm để bản thân gã vào mắt.
Không sợ lại cực mạnh.
Tiểu Hầu gia nuốt nước miếng, chịu đựng lửa giận lùi về sau một bước.
Dịch Chân ôm ngang người Hồng Mai lên, để mặt nàng ấy úp vào ngực
mình, không cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy nàng ấy, lúc này mới đi xuống lầu.
Đợi khi trở lại xe ngựa, trên y phục của hắn ta đã bị nước mắt của nàng
ấy thấm ướt một mảng lớn.
“Dịch đại ca” Hồng Mai sụt sịt nhìn hắn ta, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Hôm nay người ra mặt thay cho ta, liệu Định Sơn Hầu phủ kia sẽ làm khó ngươi không?"
"Không cần phải lo, dù họ có làm ta cũng không sợ. Huống chi vương phi thiện tâm, sẽ không để ta chịu thiệt đâu."
Trong trà lâu, đám người hầu của tiểu Hầu gia bụi đất dính đầy mặt đi lên tìm người thì thấy chủ tử nhà mình nghẹn tím mặt đứng trong phòng.
Hiển nhiên là phẫn nộ tới cực điểm.
"Đi, đi nói với mẹ của ta, bổn công tử muốn kết hôn với nha hoàn thiệp thân Hồng Mai của vương phi để nàng làm tiểu thiếp. Ngày mai liền tới nhà
cầu hôn!"
Bình thường nha hoàn như này chỉ có thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138023/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.