Trong mắt Mộ Dung Bắc Hải lóe lên một vẻ độc ác, lần đầu tiên trong đời, hắn cũng không muốn buông tha cho người em trai mà hắn luôn luôn yêu thương này.
Cho nên hắn cũng không dừng lại, mà tiếp tục mở miệng: "Nhưng sự thật lại là, cũng không phải là nàng không tin tưởng đệ, mà là đệ không tin tưởng nàng.
Đối với Khương Lan và trắc phi của đệ, đệ mãi mãi đồng ý tin tưởng người sau, lại dựa vào cái gì mà hi vọng Khương Lan có thể không giữ lại chút nào với đệ chứ”
Mộ Dung Bắc Uyên cảm giác bên trong suy nghĩ của mình xuất hiện một cái khe, như là khe hở để ánh nắng xuyên qua tảng đá, sáng chói chướng mắt, lại làm cho người ta có một loại ảo giác không có chỗ trốn.
Giọng nói của Mộ Dung Bắc Hải không dừng lại, mỗi một câu nói đều như là gõ vào trong lòng của hắn: "Những sơn phỉ kia bắt nàng đi, đúng là không có đạo nghĩa, nhưng bọn họ lại cho nàng tôn trọng và quan tâm trong nguy hiểm, cho nên dù là nguy hiểm do ở đối phương gây ra, Khương Lan cũng đồng ý thông cảm.
Còn ta, từ khi ta quen nàng, ta đã cho nàng toàn bộ tin tưởng, cho nên nàng không có sự cảnh giác với a, cũng là điều bình thường, không phải sao.”
"Như vậy đệ thì sao, Bắc Uyên, đệ đã làm cái gì cho nàng?”
"Không phải đệ nói Thẩm Hi Nguyệt tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này sao, nhưng đệ không ngại nhớ lại tất cả những gì nàng ta làm trước đây, để tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138006/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.