Chương trước
Chương sau
Mộ Dung Bắc Uyên siết tay lại.
Xử lý bhư thế nào? Hắn đã từng đưa ra quyết định ở trong lòng, chỉ cần người của Ngự Phong Trại rơi vào trong tay hẳn, nhất định sẽ lấy mạng của bọn họ để đền tội cho Triệu Khương Lan.
Nhưng bây giờ Triệu Khương Lan lại cầu xin hắn không được làm tổn thương bọn họ.
Nghĩ đến thật sự là quá châm chọc.
Trước mắt, bây giờ hắn không có tâm trạng đi gặp những tên khốn nạn kia, chỉ lạnh lùng mở miệng: "Ngày mai tảo triều về bản vương sẽ đi gặp bọn họ, đến lúc đó rồi bàn lại”
"Vâng”
Triệu Khương Lan lau khô tóc, miễn cưỡng có thể đi lại.
Nàng nhất định phải có dự định, nghĩ biện pháp cứu người ra ngoài.
Mộ Dung Bắc Uyên dưới cơn giận dữ sẽ làm ra chuyện gì, ai cũng không nói rõ được, nhỡ may thật sự giết hết bọn họ, nàng cũng không ngăn được.
Trước hết cứ để bọn họ rời khỏi vương phủ đã.
Trong lòng nàng đã có đối sách, có lẽ rời đi cũng không khó, điều khó khăn là, về sau có thể đi đến chỗ nào.
Một nơi mà Mộ Dung Bắc Uyên không tìm thấy, hoặc là có tìm thấy cũng không có khả năng tuỳ tiện đi lục soát.
Nàng cần tạm thời giấu người ở chỗ đó, chờ nàng và Mộ Dung Bắc Uyên hoàn toàn bàn bạc xong mới có thể thả bọn họ ra.
Triệu Khương Lan nâng mắt lên, đi tìm Mộ Dung Bắc Hải.
Mộ Dung Bắc Hải đang dùng bữa tối, không nghĩ tới nàng sẽ đến vào lúc này.
Vẻ mặt hắn dịu dàng: "Đã ăn cơm chưa?”
Nàng lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Có chuyện tìm ta?”
"Mộ Dung Bắc Uyên biết ta lừa y.
Chuyện về thương đội, y biết những người kia là sơn phỉ rồi”
Mộ Dung Bắc Hải dừng lại, sắc mặt lo lắng: "Đệ ấy làm khó dễ muội?”
Triệu Khương Lan không trả lời ngay, chỉ nói là: "Ta sợ y giết bọn họ, nhưng huynh biết đấy, ta coi trọng năng lực của những người kia, có lòng kết bạn, nhất định phải bảo vệ mạng sống của bọn họ.
Ta có biện pháp thả bọn họ đi, nhưng cần một chỗ để giấu người đi trước”
"Muội muốn giấu ở trong phủ của huynh" Mộ Dung Bắc Hải lập tức liền đoán được ý đồ của nàng.
Triệu Khương Lan có chút xấu hổ: "Có thể mang đến thêm phiền phức cho huynh hay không?”
"Được thôi, không phiền phức”
"Cảm ơn huynh, tam ca”
Hắn chỉ cười nhẹ một tiếng, lại lập tức lộ vẻ mặt lo lăng: "Lão tứ thật sự không làm khó muội sao?”
Nàng run lên một cái.
"Mộ Dung Bắc Uyên cực kì tức giận, về sau ta cũng không có lòng tin có thể hoàn toàn thuyết phục được y.
Nhưng nhất định ta phải thử một chút.”
Mộ Dung Bắc Hải còn đang tại ăn cơm, nàng không muốn quấy rầy hắn, đứng dậy muốn đi.
Nhưng vào lúc đứng dậy, hai chân của nàng vẫn luôn run lên, tư thế đi rất kỳ quái.
"Khương Lan, muội bị thương sao?" Mộ Dung Bắc Hải gọi nàng lại: "Trông muội không thích hợp”
"Không có”
Nàng thề thốt phủ nhận.
"Nói thật với huynh đi, chẳng lẽ y đã ra tay với muội, y lại đánh muội nữa?”
Sắc mặt của Mộ Dung Bắc Hải âm trầm xuống.
"Không phải" Triệu Khương Lan có chút khó mà mở miệng, thế nhưng nhìn thấy hắn, những sự uất ức kia lại không ngăn được, từ từ mà bốc lên.
Nàng gục đầu xuống: "Mộ Dung Bắc Uyên cho là ta bị người cướp về làm phu nhân sơn trại, có quan hệ không tầm thường với mấy người Tiểu Tửu.
Cho nên y...
Được rồi, ta không muốn nói nửa.
"Người tính kế bắt muội đi rốt cuộc là ai? Thẩm Hi Nguyệt có phải không”
Triệu Khương Lan ừ một tiếng.
"Lão tứ biết không?”
"Y không biết”
Mộ Dung Bắc Hải đập mạnh tay trái lên trên bàn một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.