Mộ Dung Bác Uyên sợ Triệu Khương Lan ấm ức nên mở miệng nói: “Ta sẽ không bỏ qua cho kẻ âm mưu bắt cóc nàng đâu, chỉ cần tìm được người của trại Ngự Phong thì sẽ có chỗ để đột phá, đến lúc đó bản vương sẽ thay nàng đòi lại công bằng”
Triệu Khương Lan lén cười, nghĩ thầm Mộ Dung Bắc Uyên sẽ Lúc Mộ Dung Bắc Uyên nói chuyện, con mất vẫn luôn nhìn không thể tìm được. nàng, không sao dời ra được.
Chắc là nàng không nghỉ ngơi tốt, trên mặt hiển lộ ra sự mệt mỏi rã rời một cách rõ rệt. Lúc này chợt thanh tĩnh, xe ngựa lại nhẹ nhàng lay động, lắc đến mức mí mắt nàng đánh nhau “Mệt rồi thì ngủ đi, lát nữa bản vương sẽ ôm nàng xuống xe.” Mộ Dung Bắc Uyên dựa gần vào nàng hơn một ít, để đầu nàng tựa trên vai của mình.
Triệu Khương Lan đáp lại một tiếng xong thì thật sự cảm thấy tinh thần khi trước đều bị rút đi hết cả.
Nàng mơ hồ ngửi được mùi hương trên người hắn, suy nghĩ cũng dần dần lắng xuống.
Trong bóng đêm ảm đạm, nàng ngủ thật say ở bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên.
Có lẽ là thực sự quá mệt nhọc, đợi đến khi về tới vương phủ mà Triệu Khương Lan vẫn hoàn toàn không biết Mộ Dung Bắc
Uyên đã ôm nàng xuống, còn cởi áo ngoài và giày giúp nàng
Hàn không trở về tẩm điện của mình mà cứ nằm tựa ở bên người nàng như vậy. Nhưng hắn không ngủ được, nếu như Triệu Khương Lan quan sắt tỉ mỉ thì chắc sẽ phát hiện ra Mộ Dung Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1137980/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.