Ninh Vân ù ù các *** nhìn về phía nàng. không biết vì sao, nhìn thấy biểu cảm này của Triệu Khương Lan trong nháy mắt nàng ta đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an.
Nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Một vị thái y bên cạnh cũng chợt bừng tỉnh: “Nơi mà vừa rồi công chúa vẫn luôn giữ chặt quả thực là chứng viêm ruột thừa. Chỉ là tình hình của công chúa, lại giống như vô cùng nghiêm trọng
Triệu Khương Lan gật đầu: “Đúng vậy. Bởi vì là nội thương, nên bên ngoài không nhìn ra được rõ ràng. Nhưng vừa rồi ta xem phản ứng của Ninh Vân, nếu như không kịp thời chữa trị tận gốc thi hậu quả sẽ khôn lường.
Ninh Vân phiền muộn trừng mắt nhìn nàng: “ Cái gì mà hậu quả khôn lường, người đừng có mà vô duyên vô cớ hù dọa người khác”
“Hoàng muội có điều không biết, không phải tẩu tẩu hù dọa muội. Trước đây cũng không ít người mặc loại bệnh tương tự nhưng luôn không đặt trong lòng, thời gian kéo dài càng lâu thì sẽ mất đi tính mạng. Muội thân là công chúa, thân thể ngàn vàng, đương nhiên không thể tùy hứng” Vừa nghe đến có thể nguy đến tính mạng, dưới chân Huệ phi liền lảo đảo, thiếu chút nữa thì đứng không vững.
Bà ta vội vàng kéo lấy Triệu Khương Lan: “Thân vương phi, con bé là hoàng muội của người đó, cho dù thế nào người cũng phải chữa khỏi bệnh của con bé cho bản cung. Người có biện pháp nào không?”
“Thường thì uống thuốc tuy rằng có thể thuyên giảm, nhưng lại trị ngọn không trị được gốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1137976/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.