Dịch Chân cười lạnh: “Tên đó chết còn chưa hết tội, cưỡng đoạt dân nữ bị ta gặp được, ta liền một đao chém chết hắn.”
Triệu Khương Lan cười cười, lắc đầu: “Cưỡng đoạt dân nữ, ngươi nhịn không nổi hắn ta. Nhưng người lại cướp ta về đây, đây là đạo lý gì vậy?”
Dịch Chân bị nàng nói đến tức giận, không nói một lời mà rời đi.
Tiểu Bàn chột dạ chọt chọt ngón tay: “Chúng ta không thường xuyên làm những việc này, hầu hết là cướp tiền dọc đường, có lúc còn cướp của người giàu chia cho người nghèo”
Triệu Khương Lan nhìn hắn ta: “Vậy còn ngươi? Người có chuyện gì?”
“Ta được đại ca của ta dẫn dắt, huynh ấy vốn là đại đương gia của sơn trại chúng ta, có điều huynh ấy đã chết rồi. “Sao lại chết rồi? Tại sao các ngươi lại chạy trốn, Tiểu Tửu và Sơn ca lại là vì nguyên nhân gì?”
Tiểu Bàn đang định giải thích thì bỗng nhiên có người từ phía sau ném một viên đá lên đầu hắn.
Triệu Khương Lan quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Tửu.
Lúc này hắn ta không cười nữa, ngược lại là đang bưng lấy gương mặt, ngờ vực nhìn về phía Triệu Khương Lan. “Vương phi hỏi nhiều như vậy để làm gì? Biết được càng nhiều bí mật, ngươi còn có mạng mà sống sao? Không lẽ cô muốn ở lại đây cả đời?”
“Tiểu Tửu, ta không có ý gì khác, ta chỉ thấy tiếc thay cho các người mà thôi. Bốn người các người đều có tài nghệ bất phàm, nếu như dùng cho việc chính đáng chắc chắn sẽ tạo nên việc lớn, hà tất phải đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1137967/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.