Hai tay tăng nhân tạo thành chữ thập, ngữ khí có chút ngưng trọng: “Bình Thiên Hoa Lộ trải qua nhiều đời, được bao phủ bởi phật khi, thân bình có linh. Nếu là an toàn nằm trong bảo khổ, mới có thể thể hiện vận mệnh quốc gia hưng thịnh không việc gi, hiện giờ không hề dấu hiệu mà đã vỡ nát, bần tăng chỉ sợ, sẽ có chuyện không may xảy ra.”
Mỗi thái hậu run rẩy, gắt gao địa nhìn thẳng về phía Triệu Khương Lan, trong mắt thậm chí nổi lên sát khí. Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy Triệu Khương Lan quỳ xuống bên cạnh mình, lên tiếng giải thích: “Hoàng tổ mẫu, việc này chẳng liên quan đến vận khí gì cả.
Tôn nhi bỗng nhiên nhớ lại hôm qua, Vương phi ở ven đường một dưới tàng cây cứu một đứa trẻ trèo lên cây không xuống được. Cảnh tay vương phi, lại dùng sức để bế lấy đứa trẻ kia, lúc sau cánh tay liền không còn lựcnữa”
Hắn dùng một chút, không nhanh không chậm nói: “Bình Thiên Hoa Lộ rất nặng, liền ngay cả tôn nhỉ cầm cũng có chút gắng sức, Vương phi hai tay vô lực tiếp nhận, người không giữ vững mà để rơi bể cũng không phải không có khả năng”
Giọng nói của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng không bối rối, thậm chí có một loại chắc chắn làm cho người ta tin phục.
Triệu Khương Lan chỉ biết nghe hắn nói hưu nói vượn, trong lòng đã có so đo. Mộ Dung Bắc Uyên sở dĩ nói nàng không cần thận để rơi, là bởi vì chuyện không cẩn thận so với mệnh cách thì ít nghiêm trọng hơn nhiều! Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1137947/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.