Hắn bảo Đông Diêu đến đánh xe, cưỡi ngựa đi Về trước. Lúc đi ngang qua xe ngựa của Mộ Dung Bắc Hải, Triệu Khương Lan đang định vén màn lên để chút ánh sáng rọi vào.
Ai ngờ vừa khéo đối diện với gương mặt của Mộ Dung Bắc Uyên, hai người nhìn nhau vài giây, nàng khó chịu bực bội, đột nhiên dùng sức che màn lại.
Mộ Dung Bắc Uyên nghẹn một nỗi bực dọc không có nơi phát tiết, kẹp bụng ngựa chạy về trước, nghe thấy một chiếc xe ngựa khác bên cạnh truyền đến giọng nữ. “Mẫu phi, vừa rồi người có nhìn thấy Triệu Khương Lan không, nàng ta đúng là không biết liêm sỉ, thân là tứ vương phi lại đi chung xe ngựa với tam ca, người không biết còn tưởng nàng ta là tam vương phi!”
Thần phi lạnh lùng liếc nàng ta: “Câu này của con nếu bị phụ hoàng nghe thấy, lại bị nhốt một tháng nữa đấy”
“Hài nhỉ nói thật mà. Nếu nàng ta thay lòng đổi dạ sao còn quấn lấy từ ca làm gì, để tử ca và Hi Nguyệt tỷ song túc song phi là được, ai chẳng biết nữ nhân đó là người dư thừa, chiếm cứ mao xí lại không thèm đi.”
“Ninh Vân! Giáo dưỡng của con đi đâu rồi, thân là công chúa sao có thể thô bỉ như vậy? Ninh Vân buồn bực không vui hừ một tiếng, nói muốn tìm Thẩm Hi Nguyệt trò chuyện. Nàng ta vừa ra khỏi xe ngựa đã nhìn thấy Mộ Dung Bác Uyên bên cạnh, trong lòng nảy lên, không biết hắn có nghe thấy lời nàng ta nói hay không.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên chỉ không biểu cảm quét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1137945/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.