Vẻ mặt của Ninh Vân bực bội: “Dựa vào nàng ta, Triệu Khuong Lan xửng sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên Tử ca chán ghét nàng ta như thế nào rồi sao, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn nàng ta lấy một cái, làm sao có thể tặng nàng ta món đồ đặc biệt này. Hi Nguyệt, ngươi cũng đánh giá nàng ta quá cao rồi đó, hạ thấp bản thân mình. quá rồi.”
Thật ra, cho dù Ninh Vân không nói gì, Thẩm Hi Nguyệt cũng sẽ không nghĩ rằng những thứ này là do Mộ Dung Bắc Uyên có lòng chuẩn bị tặng Triệu Khương Lan. Sợ rằng gần đây Mộ Dung Bắc Uyên đối xử với Triệu Khương Lan không chỉ chán ghét hơn trước, nhiều nhất hắn cũng chỉ coi trọng nàng ta như một vị khách.
Ngay cả trước đây, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không dành nhiều tâm tư cho nàng. Có lẽ là do gần đây Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy hắn đối xử lạnh nhạt với mình quá, cho nên hắn muốn bù đắp.
Thẩm Hi Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy có Lùi lại vạn bước, cho dù thứ này thật sự không dành cho nàng ta, nàng ta đeo lên rồi, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không bao giờ nói gi.
Mặc kệ như thế nào đi nữa, nàng ta sẽ không bao giờ đưa nó cho Triệu Khương Lan. Thẩm HỈ Nguyệt cười với người bán hàng, lấy thẻ bài của Tử vương phủ ra: “Đây, cái này có thể chứng minh thân phận của ta. Bộ trang sức này là Vương gia nhà ta làm cho ta, bây giờ ta lấy nó, cũng đỡ cho các ngươi phải chạy đi lại nhiều.”
Người bán hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1137930/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.