Triệu Khương Lan hỏi: “Hắn có nói làm sao hóa giải cổ độc này không?”
Đình Nhi lắc đầu: “Không có, hẳn chỉ cho ta nhiều hương đan nói cứ cách một tháng dùng một lần thì cam đoạn hương khi không tiêu tan, mà thứ mùi này rất dễ chịu, nhiều khách nhân khen ngợi.
Triệu Khương Lan cất viên đan này, không tán thành nhìn nàng: “Người có nghĩ nếu một ngày người dùng hết hương đan, khách nhân kia không đến nữa, trượng phu của người sẽ gặp nguy hiểm cực lớn ”
Trên mặt Đình Nhi lộ vẻ ngượng ngùng, nở một nụ cười khổ “Tại các nơi bướm hoa này ta đã quá mệt mỏi, chỉ muốn cuộc sống đơn giản. Dù chỉ là cùng hãn một năm cũng đủ. Có lẽ người cảm thấy ta rất tự tư, nhưng ta không hối hận. Không có thứ này, hẳn sẽ không lấy ta.
Bởi vì Đình Nhi đã đem những gì biết đều nói hết, Triệu Khương Lan đáp ứng không khó xử nàng.
Nàng vừa suy nghĩ vừa đi xuống, trong đầu hiện lên một cách trị liệu, chính là mổ thân thể Mộ Dung Bắc Uyên lấy vật kia ra. Chỉ là cách này vô cùng nguy hiểm, cũng không biết có hiệu quả không, rất đau đầu.
Triệu Khương Lan đang phát sầu, bỗng nhiên có người dùng cây quạt gõ nhẹ lên vai nàng,
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc: “Lão Lục, người làm gì ở đây?”
Đây chính là Lục Hoàng tử Mộ Dung Tô, con trai độc nhất của Sơ phi nương nương. Chợt thấy hàn, Triệu Khương Lan giật nảy mình, cho là mình nhìn thấy Ngữ vương gia.
Hai vị hoàng tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1137848/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.