Triệu Khương Lan đuổi ngón tay, đem khỏe môi rướm máu lau sach.
Lúc này Triệu Khương Lan thu hồi sự đối chọi gay gắt kia, lộ ra mười phần điềm tĩnh.
Ảnh mắt nàng lộ ra sự đạm mạc, nhưng sự thanh tinh này vào mắt Mộ Dung Bắc Uyên càng chói mắt, giống như im lặng lên án.
Mộ Dung Bắc Uyên chợt có chút hối hận, tâm cũng giật lên, hết lần này đến lần khác đối mặt Triệu Khương Lan, hắn cũng không nói ra nửa câu chịu thua.
Hằn khó khăn nói ra hai chữ: “Bản vương.” “Hồng Mai.” Triệu Khương Lan kêu nha hoàn bên ngoái, nghe thấy động tĩnh kia trong lòng đã sớm bị dọa sợ, chợt nghe thấy nàng gọi mình thì chạy chậm đi vào
Hồng Mai thấy mặt Triệu Khương Lan thì rơi nước mắt: “Vương phi, mặt người làm sao vậy?”
Triệu Khương Lan đưa tay sở sở, tự giêu cười: “Không sao, cũng thành thói quen rồi.”
Nàng nói đã thành thói quen sao?
Ngực Mộ Dung Bắc Uyên tự dung đau nhói, đây là cảm giác chưa bao giờ có, rất khó chịu. “Bản cung mệt, tiếng khách. Triệu Khương Lan cũng không nhìn hắn, phân phó Hồng Mai rồi xoay người rời đi.
Giang Dương cũng có chút hờn giận đuổi theo “Thuộc hạ đưa thuốc cho Vương phi
Thấy Mộ Dung Bắc Uyên bất động tại chỗ, Đông Diêu nhắc nhở hạn: “Vương gia, nên trả mèo cho Trắc phi.
Tuyết Nhi nghe được “trắc phi thì dựng thăng đuôi lên. Mộ Dung Bắc Uyên giật mình nhìn nó, than nhẹ: “Ngươi đi trả trắc phi, bản vương không đi “Vâng.”
Triệu Khương Lan nhìn thấy Giang Dương đến, thở ra một hơi: “May
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1137835/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.