“À, ta nhớ rõ kỳ khảo hạch kia khá nhàm chán, dáng vẻ của quan khảo thí cũng rất ngớ ngẩn” Bạch Lâm Uyên không để ý: “Khảo hạch có liên quan gì tới ta?”
“Ngươi không thông qua kỳ khảo hạch, vậy thì vào đây kiểu gì?” Tần Lam Nguyệt cố gắng cách xa hắn ta thêm chút nữa. Bạch Lâm Uyên thở dài: “Ngươi gặp ta đã nói tổng cộng bốn câu, cả bốn câu này đều là đang chất vấn ta. Tần cô nương, ta rất thương tâm.”
Khói đen trong phòng dần tản đi, hắn ta cầm khăn lau, lau chùi xung quanh đến nỗi bóng loáng: “Hôm qua ta cũng không làm gì ngươi, ngươi cần gì phải kiêng dè ta như vậy?”
Tần Lam Nguyệt thầm cắn chặt răng.
Hắn ta còn có mặt mũi mà nói à.
Hôm qua, chỉ cần nàng sơ ý một chút thì sẽ đi vào trong phạm vi thuốc độc của hắn ta, cho dù không chết thì cũng không dễ chịu chút nào.
Cho tới bây giờ, nàng chưa từng gặp qua loại nam nhân có dáng vẻ tươi cười mà lại giống như rắn độc khiến cho người khác không nhìn thấu như vậy.
Cũng chưa từng gặp người nào có thể sử dụng thuốc độc đến nỗi xuất thần nhập hóa như thế.
“Mà thôi, nếu như ngươi nhất định muốn biết thì nói cho ngươi cũng không sao, ta được người khác tiến cử vào đây.” Bạch Lâm Uyên tìm chỗ ngồi xuống.
“Tiến cử?”
“Đúng vậy, Lâm thái y tiến cử ta vào. Hắn ta nói: “Ta hy vọng sau này Tần cô nương có thể gọi ta là Bạch thái y, tuy rằng bây giờ ta vẫn là dược đồng, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1174711/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.