“U Lan Các của ta quá nhỏ, lại còn lạnh nữa. Các ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt.” Tần Lam Nguyệt xoa đầu bọn họ: “Mà này, tiểu Cửu, nhũ mẫu cũng nghỉ ngơi ở một nơi ấm áp rồi, đệ không cần phải lo lắng cho bà ấy. Đông Phương Cửu gật đầu, trong cổ họng phát ra tiếng u u. “Tiểu Cửu nói đệ ấy đã đến gặp nhũ mẫu rồi, nhũ mẫu ngủ rất thoải mái, đệ ấy vô cùng yên tâm.” Đông Phương Anh nói. “Thì ra là như vậy, ta cũng nên về thôi.” Lúc nàng khoác xiêm y dày cộp định rời đi, bỗng nhiên, Đông Phương Lý đen mặt đứng dậy bế nàng lên. Tần Lam Nguyệt sợ tới mức mặt biến sắc. Trước khi nàng kịp thời phản ứng, Đông Phương Lý đã bế nàng vào trong phòng, ầm’ một tiếng đóng cửa lại. “Đông Phương Lý, huynh nổi cơn gì vậy?” Tần Lam Nguyệt sợ đến mức tim đập thình thịch. Hơi thở Đông Phương Lý nặng nề, hắn cao giọng nói: “Đỗ Khứ, ngươi nháo đủ rồi thì đi chăm sóc hai tiểu quỷ kia ăn cơm nghỉ ngơi đi.” Đỗ Khứ bị bỏ rơi ở cửa Lư Dương Vương phủ, hắn đang u oán nằm trên nóc nhà gió thổi lành lạnh uống rượu lạnh. Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Đông Phương Lý, hắn giật nảy mình, cầm bình rượu, vội vàng nhảy xuống khỏi nóc nhà. Hắn ngà ngà say, hai chân như nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất ợ hơi. “Đỗ Khứ” Sau khi nhìn thấy hắn, ánh mắt Đông Phương Anh sáng lên, dồn sức bổ nhào về phía hắn: “Hóa ra ngươi đang ở trên nóc nhà, ngươi không lạnh sao? Chúng ta đi đá cầu đi.” “Đá cầu. Âm tiết mà Đông Phương Cửu phát ra càng lúc càng rõ ràng. “Không đá, tâm tình của ta không tốt.” Đỗ Khứ xua tay. “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.” Đông Phương Anh kéo hắn vào nhà, cầm lấy quả cầu đi tới. Y thề là sẽ đá cầu ra ngoài: “Đỗ Khứ, đá nào, bổn vương nhường ngươi vài hiệp.” “Nhường. Đây là lần đầu tiên Đông Phương Cửu chơi trò này, y đi theo phía sau Đông Phương Anh, khuôn mặt y đỏ bừng, hiển nhiên là rất vui vẻ. Quả cầu rơi mạnh vào trán Đỗ Khứ, cơn đau khiến hắn tỉnh táo lại. Hắn sờ sờ cái trán ửng hồng, nhìn dáng vẻ đắc thắng của hai tiểu quỷ, nghiến răng nghiến lợi: “Vương gia bắt nạt ta, ném ta ra đường. Hai tiểu quỷ ngươi cũng bắt nạt ta, xem ta có giáo huấn được các ngươi hay không.” Hắn dùng một chân đá cầu trở lại. Đông Phương Anh tay mắt lanh lẹ nhảy dựng lên, y lại đá quả cầu về phía hắn một lần nữa. Đỗ Khứ phát cáu, hắn mượn rượu phân cao thấp với hải tiểu quỷ, càng chơi càng phát điên. Tần Lam Nguyệt nghe động tĩnh ở bên ngoài càng ngày càng lớn, nàng hơi lo lắng. Khi định mở cửa ra xem, nàng bị Đông Phương Lý kéo lại. “Đông Phương Lý, cuối cùng là huynh muốn làm gì vậy?” Nàng có chút bất đắc dĩ: “Huynh lớn đùng thế này rồi, sao cứ muốn phân cao thấp với lão Thập như thế? Hỉ nộ ái ố của người này không thể phán đoán bằng lẽ thường. “Ta không phải phân cao thấp với đệ ấy” Đông Phương Lý quay lưng về phía nàng, giọng hắn đanh lại, ngắt quãng. “Không cho phép nàng quay lại U Lan Các, hừ, ta làm bù đêm động phòng hoa chúc. Tần Lam Nguyệt sững người. Đột nhiên nói đến chủ đề này, nàng không biết phải phản ứng như thế nào. Nàng không tiện mở miệng, Đông Phương Lý cũng chỉ đưa lưng về phía nàng. Hai bên đều im lặng. Một lúc sau, nàng mới ngập ngừng nói: “Huynh vẫn còn bị thương, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt” “Bị thương ngoài da thôi, không có vấn đề gì. Đông Phương Lý ngắt lời nàng. Hắn quay người lại, trong đôi mắt đẹp nóng bỏng đến độ có thể thiêu đốt người khác. Giọng hắn trầm khàn: “Có được không?” Tần Lam Nguyệt bị nhiệt độ này đốt đến mức không biết phải làm sao. Sau khi nàng hiểu rõ tâm tư của chính mình, đối với loại chuyện này nàng cũng không bài xích. Tuy nhiên, vết thương của Đông Phương Lý rất nghiêm trọng, quả thật là không thích hợp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]